🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Lê Phụng, có thể nói lại lời vừa rồi không?”

“Có thể.” Lê Phụng trả lời với một dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng khi thực hiện lời nói đó, hắn không còn dứt khoát như vậy, trái lại lộ ra chút ngượng ngùng hiếm thấy.

Hắn mím môi, do dự bốn năm giây, mới chậm chạp nói: “Hề Ngọc Nhữ, em yêu anh.”

Thanh âm rất nhẹ, vang lên trong gian phòng trống trải và lộn xộn dường như không có chút trọng lượng nào, nhưng Hề Ngọc Nhữ nghe rất rõ ràng. Nương theo ánh sáng mờ nhạt, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy đôi mắt của Lê Phụng ẩn trong bóng tối, trong mắt hắn chỉ có ảnh ngược của anh, không còn bất kỳ thứ gì khác.

Nhìn anh đăm đăm, như thể đang truy vấn.

Hề Ngọc Nhữ kéo ghế, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dùng lòng bàn tay nóng hổi của mình áp lên gương mặt Lê Phụng, từng chút từng chút lau đi vệt ẩm ướt còn sót lại. Vết chai trên lòng bàn tay chạm lên gò má mềm mại của hắn, tạo ra một xúc cảm kỳ diệu, khiến người ta muốn đến gần thêm một chút.

Anh dùng một thanh âm rất nhẹ đáp lại lời này: “Lê Phụng, anh cũng yêu em.”

Lại nói: “Anh chợt nhận ra, kỳ thật anh cũng chưa từng nói với em lời này.”

Tay Hề Ngọc Nhữ trượt xuống cằm Lê Phụng, sờ đến mái tóc xoăn rối tung trên vai hắn, trên đó vẫn còn đọng lại hơi ẩm của cơn mưa: “Có phải vì vậy nên em mới hiểu lầm tình cảm anh dành cho em?”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng dò xét lại một lượt, lướt qua tám năm quá khứ, anh phát hiện kỳ thật mình cũng chẳng làm tốt được bao nhiêu. Anh trách Lê Phụng không nói gì với mình, nhưng anh cũng phạm vào sai lầm tương tự.

Hề Ngọc Nhữ biết cách biểu đạt cảm xúc, nhưng anh không có thói quen nói lời tình cảm, bởi anh luôn cho rằng hành động quan trọng hơn lời nói nhiều, yêu hay không yêu đều ẩn trong hành vi, cử chỉ. Anh cũng mặc định đã sống chung tám năm, Lê Phụng đương nhiên có thể cảm nhận được tình yêu đầy vơi của anh.

Nhưng lúc này, anh mới nhận ra mình đã quá chủ quan, quá tự phụ.

Mỗi người có cách lý giải cảm xúc khác nhau, và việc cố gắng áp dụng một công thức tình yêu khuôn mẫu, trừu tượng của thế tục vào một con người cụ thể, vốn dĩ là một sai lầm. Huống hồ anh và Lê Phụng cũng chẳng phải những học sinh gương mẫu luôn tuân thủ khuôn phép. Nếu vấn đề này mà cũng có thi cử, nói không chừng hai người bọn họ đều chẳng đủ điểm qua môn.

Ngay khi nói ra lời hồi đáp, Hề Ngọc Nhữ cảm nhận được làn da mềm mại dưới bàn tay mình căng lên, hơi run rẩy, sau đó cảm giác mát lạnh dưới đầu ngón tay cũng nhanh chóng nóng lên.

“Hề Ngọc Nhữ…”

Lê Phụng ngập ngừng mấy phen, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng có lẽ vốn từ của hắn trong lĩnh vực này quá nghèo nàn, vậy nên chỉ gọi tên anh một lần rồi lại im lặng.

Nhưng hành động của hắn có thể bổ khuyết cho những cảm xúc không thể nói ra thành lời. Giống như vô số lần trước đây, hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hề Ngọc Nhữ, cằm gác trên hõm cổ anh, hô hấp lành lạnh phả lên làn da sau cổ.

Dấp dính, ẩm ướt, mông lung, mơ hồ nhưng lại vô cùng chân thật. Hô hấp và nhịp đập dần dần đồng điệu, khiến người ta không còn phân biệt được riêng ai với ai.

“Hề Ngọc Nhữ.” Khi dựa sát vào anh, Lê Phụng lại gọi một tiếng, chỉ một tiếng đơn giản như thế.

Trong khoảnh khắc này, Hề Ngọc Nhữ đột nhiên cảm thấy ngôn ngữ thật sự thần kỳ. Chỉ có mấy chữ, mấy câu, anh lại cảm thấy Lê Phụng thân thương và đáng yêu hơn hẳn.

Có lẽ hắn vốn dĩ là như vậy, có lẽ anh vốn dĩ luôn dễ dàng mềm lòng trước Lê Phụng, trước đây chỉ vì tưởng rằng họ không yêu nhau nên mới ép mình quyết liệt như vậy. Nhưng hiện tại hiểu lầm đã cởi bỏ, anh không còn lý do để lạnh nhạt với đối phương.

Vốn dĩ là như vậy.

Dựa vào nhau chừng mười phút, trận mưa bên ngoài dường như nhỏ hơn một chút, những cơn gió ẩm ướt dính nhớp cũng không thốc vào trong nữa, ánh sáng rốt cuộc xuyên qua tầng mây dày đặc, soi rọi xuống mặt đất.

Bầu trời tựa hồ quang đãng hơn.

Nương theo ánh sáng, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc đã có thể nhìn rõ sắc mặt của Lê Phụng. Khoảnh khắc đó, lòng anh cảm nhận được một sự bình yên xưa nay chưa từng có. Những phẫn nộ, thất vọng, bi thương dồn nén suốt khoảng thời gian trước đều trở thành hư không, lý trí cũng dần trở về.

Vậy nên, anh đẩy Lê Phụng ra, chậm rãi thu hồi cánh tay của mình, ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách ra một chút.

“Lê Phụng, lúc anh nói chia tay là thật sự muốn tách ra, ngay cả hiện giờ, anh cũng không có ý định thu hồi quyết định ấy.” Giãy bày tình cảm có thể khiến cho trái tim xích lại gần nhau, nhưng tình yêu không thể giải quyết hết thảy, “Bởi vì giữa hai chúng ta vẫn còn vấn đề, miễn cưỡng ở bên nhau cũng không tốt lắm.”

Lê Phụng hơi nhúc nhích, giống nhưng muốn nói gì đó, nhưng Hề Ngọc Nhữ kịp thời cắt ngang.

“Đương nhiên, anh không nói chúng ta cứ thế mà kết thúc.” Nói đến đây, Hề Ngọc Nhữ dừng một chút, cố tình ra vẻ khách khí mà nói, “Nhưng nếu em cảm thấy không cần nữa thì cứ nói, chúng ta chia tay luôn cũng được.” Nói xong còn chừa thời gian cho Lê Phụng trả lời.

“Hề Ngọc Nhữ, anh đừng cố ý nói mấy lời như vậy.” Lê Phụng vạch trần anh không chút lưu tình, lại giơ tay kéo nhẹ một lọn tóc ngắn của anh.

“Thôi được.” Hề Ngọc Nhữ nhún vai nói tiếp, “Tóm lại, anh muốn chúng ta thay đổi lối sống một chút.”

“Dù là em hay là anh, chúng ta đều không tìm được phương pháp chính xác, vậy nên ở cùng nhau mới chật vật như vậy. Có lẽ chúng ta đều nên học cách trở thành một người yêu tốt.”

Anh miết ngón tay dọc theo mép ghế nhựa, những đường gờ chưa được mài nhẵn cọ vào lòng bàn tay. Sau một lúc im lặng, anh vẫn dứt khoát nói: “Trong khoảng thời gian tách ra này, có lẽ em có thể ngẫm lại thật kỹ, rốt cuộc là em yêu anh, hay là chỉ quen có anh bên cạnh.”

Không nên nói những lời này, nhất là khi bầu không khí đang tốt như vậy, nhưng Hề Ngọc Nhữ không thể nào yên lòng. Anh như đứng trên một tảng băng ở Nam Cực, không biết dưới chân mình là một lớp băng mỏng dễ vỡ, hay một khối băng sừng sững vững chắc, vậy nên anh lo được lo mất, thấp thỏm không yên.

Sợ mình khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, anh vội nói thêm một câu: “Đương nhiên, cho dù là cái sau, anh cũng sẽ không tức giận với em nữa.”

“Em có thể nói em yêu anh, anh thật sự rất vui.”

Có lẽ cùng là học sinh dở nên đồng cảm với nhau, bây giờ trở thành giám thị của Lê Phụng, anh cũng không tự chủ được mà giúp hắn gian lận một chút. Dù bài thi không thể đạt điểm tuyệt đối, nhưng kết quả cũng đủ nở mặt nở mày.

Nhưng hiển nhiên, thí sinh Lê Phụng không hài lòng lắm, hắn tự phụ muốn lập tức đưa ra đáp án.

“Suỵt —— hiện tại đừng vội trả lời, nghĩ kỹ rồi nói, nghĩ thật kỹ rồi nói.”

Lê Phụng bèn im lặng.

Bỗng chốc, bên ngoài cửa hàng truyền đến một tiếng ngân vang trong trẻo —— là tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều của đại học Liên bang Thủ Châu. Thanh âm quen thuộc lôi Hề Ngọc Nhữ chìm vào hồi ức, rồi lại kéo anh tỉnh dậy khỏi những hồi ức.

Anh tỉnh táo đứng dậy, đợi đến khi tiếng chuông kết thúc mới nói với Lê Phụng: “Muộn lắm rồi, anh phải đi đây, Gia Thật còn đang chờ anh.”

Lê Phụng theo anh đứng lên, lại theo anh ra ngoài. Hai người vai sát vai, không hề cách xa nhau. Bên ngoài vẫn còn mưa, nhưng không còn khiến người ta cảm thấy chơi vơi bất lực. Vài tia sáng của buổi chạng vạng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, gió lướt qua mặt cũng ấm áp và dịu dàng.

Lương Gia Thật đậu xe ở cách đó không xa, đèn xe vẫn luôn sáng, thấy Hề Ngọc Nhữ ra khỏi cửa liền vội vàng xuống xe, bung dù đi về phía anh. Hề Ngọc Nhữ đội làn mưa nhẹ, đi đến chỗ Lương Gia Thật. Đi mấy bước mới như sực nhớ ra chuyện gì, vậy nên anh đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía Lê Phụng đứng dưới mái hiên.

Anh cười nói: “Lê Phụng, sau này em phải kiên định hơn một chút, đừng vì mấy câu nói mà dao động, đừng dễ dàng từ bỏ anh như vậy.”

“Hẹn gặp lại.”

Anh lại quay người trở lại, chân còn chưa cất bước, đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo nước mưa ẩm ướt hòa lẫn với mùi bùn đất. Hề Ngọc Nhữ loáng thoáng ngửi được một mùi hương khác lạ.

Dường như là hương tuyết lan.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.