Gió ùa vào trong xe mang theo hơi lạnh của cơn mưa sắp tới, nhẹ nhàng và mềm mại quấn quanh cơ thể, xua tan mùi rượu vẩn đục còn sót lại từ bữa tiệc tối.
Nó khiến Hề Ngọc Nhữ cảm thấy tỉnh táo và dễ chịu, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lê Phụng đang lái xe. Ánh đèn trong xe dịu nhẹ chiếu sáng khuôn mặt của Lê Phụng, làm những đường nét bên sườn mặt hắn rõ ràng hơn. Từ góc độ này, Hề Ngọc Nhữ có thể nhìn thấy hàng mi dày, viền môi sắc nét, sống mũi cao và thanh tú, đôi mắt đong đầy ánh sáng nhu hòa —— cũng giống như chiếc khuy “Hắc Nguyệt Quang”, dưới ánh đèn, đôi đồng tử màu xám khói gần như tỏa sáng lấp lánh.
Lê Phụng luôn rất đẹp, ngay cả khi rối bời hắn vẫn có một vẻ đẹp hỗn loạn. Khi để xõa mái tóc rối, im lặng nhìn vào một người, giống như đang âm thầm trách móc, khiến người ta không thể không mềm lòng với hắn. Và dù cố tình bỏ qua gương mặt đẹp đến phi thực kia, chỉ nhìn đôi tay vững chãi nổi lên những đường gân khi nắm vô lăng, sống lưng thẳng, bờ vai to rộng, những lọn tóc bị gió thổi phất lên mặt, cũng rất khó dối lòng nói rằng người này không có sức hút.
Mỗi khi như vậy, dù thực tế hai người chỉ cách một cánh tay, giơ lên là có thể với tới, Hề Ngọc Nhữ vẫn cảm thấy mình cách Lê Phụng rất xa. Nhưng khi Lê Phụng cất lời, khoảng cách giữa bọn họ liền thu hẹp trở lại.
Hắn nói: “Hề Ngọc Nhữ, đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760896/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.