Ta nằm im trên tảng đá, không nói gì nữa, nhắm mắt lim dim một lát.
Khi ta tỉnh dậy, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời.
Ta mặc quần áo xong định trở về, thì thấy Tần Miên đang đứng quay lưng lại cách đó không xa.
“Tần tiểu thư? Cô vẫn còn ở đây sao?”
Nàng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc ta một cái: “Đi thôi.”
Ta ngẩn ra một lúc, nàng ta là… cố ý chờ ta?
Chưa kịp trả lời, nàng đã tự bước lên trước.
Ta không chịu được dáng vẻ dễ thương ấy, cười khẽ.
Dù vị tiểu thư này có hơi mạnh bạo, nhưng tính ra vẫn là người tốt!
…….
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau khi trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến.
Ta đốt lửa, dựng vài tấm chắn ở cửa động, quay lại thì thấy Tần Miên dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Ta tặc lưỡi một tiếng, lấy tấm áo choàng còn sạch đắp lên người nàng.
Ban đêm gió lớn, tiểu thư mình hạc xương mai, lỡ cảm lạnh thì phiền to.
Ta tựa lưng vào vách đá, khoác nguyên áo mà nhắm mắt lại.
……
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt.
Thói quen đã tập luyện nhiều năm khiến ta bật dậy ngay lập tức.
Tấm áo choàng được đắp trên người rơi xuống đất, đây là áo choàng lúc tối ta đắp cho Tần tiểu thư mà.
Ta ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đâu rồi???
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta lập tức chạy tới cửa hang, lật mạnh tấm chắn.
Ngoài cửa có mấy chục người, đồng loạt quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nuong-ta-yeu-thich-lai-la-mot-nam-nhan/862835/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.