Sau khi chương trình đài phun nước âm nhạc ở cửa kết thúc, Ôn Diễn lại dẫn Thịnh Nịnh đi vào trung tâm thương mại.
“Chọn một chiếc em thích đi.” Ôn Diễn nói.
Cô đã mua cho anh, anh lại không mua cho cô, vậy anh cũng đừng làm đàn ông nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn rất cố chấp ở mặt này, nếu Thịnh Nịnh không cần vậy thì anh cũng không cần chiếc nhẫn trên tay mình.
Thịnh Nịnh cũng chỉ có thể tùy ý để anh dắt mình trở lại quầy bán đồ trang sức kia, nhìn trang sức rực rỡ, cách một tấm kính mà xém tí nữa mắt cô cũng hoa lên luôn.
Cô thấy chiếc nào cũng đẹp.
“Không chọn được.” Thịnh Nịnh thành thật.
Giọng điệu Ôn Diễn thong dong hỏi: “Vậy thì lấy hết?”
Thịnh Nịnh và cô gái đứng quầy đều trợn tròn mắt.
Nhất là cô gái đứng quầy, vẻ mặt kiểu “Đàn ông có tiền lại hào phóng ai mà không yêu” sau đó lại nhìn về phía Thịnh Nịnh với biểu cảm “Em gái ơi, đàn ông vì em mà chịu thầu cả quầy trang sức em phải giữ cho chặt đó nghe”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-muon-quyt-no/2047881/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.