Hơn nửa ngày cô thấy Ôn Diễn không nói gì, chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn mình, trong mắt như có cảm xúc gì dần dần loang ra.
Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm chiếc cổ áo bẻ của áo khoác anh, ngoan ngoãn đứng yên.
Cô cũng không biết anh nghĩ gì về chuyến thăm hỏi đột ngột của cô nhưng lại ngại nói mục đích thực sự của mình khi đến đây, chúc Tết chỉ là vỏ bọc, cô chỉ không muốn ăn Tết một mình thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lẽ anh bảo cô chúc Tết ở sảnh lớn sau đó đuổi cô đi không?
“Có lạnh không?” Ôn Diễn cúi đầu hỏi một câu.
Thịnh Nịnh sửng sốt, lắc đầu: “Còn tốt nhắm.”
Sau đó hai người lại im lặng tiếp, Thịnh Nịnh đành phải căng da đầu lặp lại mục đích mình tới đây thêm một lần nữa.
“À ừm, tôi tới chúc Tết anh.”
“Biết.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Đi lên rồi chúc.”
Trong lòng Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có ý định để cô chúc Tết xong cũng say goodbye cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-muon-quyt-no/2047951/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.