Dưới ánh mắt hy vọng của Thịnh Nịnh, Ôn Diễn thản nhiên nói: “Cô còn không biết ý tứ gì cả.”
“Dù sao tôi là loại người gì, cũng không phải anh không biết.” Thịnh Nịnh không thèm để ý: “Giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Đúng vậy, đây mới là Thịnh Nịnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghỉ ốm?” Ôn Diễn khôi phục bản chất thương nhân lại: “Cô có gì chứng minh là mình ốm thật không?”
Muốn có sẽ có.
Thịnh Nịnh cũng không trông cậy vào việc có thể lách luật được, vì thế nói: “Không có, tôi vẫn nên xin nghỉ việc đi. ”
Ôn Diễn không rõ ý vị mà liếc cô một cái sau đó không nói gì nữa.
Xe chạy đến vườn hoa Bác Thần, thậm chí lúc anh lái xe đưa cô về còn không hỏi trước Thịnh Nịnh là đi căn hộ hay trở về trường học, dường như đã mặc định đây là nhà của Thịnh Nịnh.
Trở lại căn hộ quen thuộc, Thịnh Nịnh mới nhớ tới hai nhân vật chính thực sự tối nay.
Trước khi xuống xe, cuối cùng cô cũng hỏi Ôn Diễn: “Hôm nay tôi biểu hiện trước mặt đôi tình nhân nhỏ có được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-muon-quyt-no/2047955/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.