Thịnh Nịnh cạn lời với lời nói của anh, vốn chỉ là đọc thơ đơn thuần, bị anh nói như vậy trông giống như cô có nhiều động cơ không thuần khiết.
Ban đầu để bảo tồn tinh túy của bản gốc, cũng để làm nổi bật đầy đủ lợi thế của chữ Hán vì vậy cô đã dành rất nhiều công sức, mỗi câu được mài giũa cẩn thận nhiều lần, khi dịch thuật không cảm thấy gì thậm chí còn cảm thấy hơi kiêu ngạo tự hào, biến nó thành những câu thơ chữ Hán, cho dù là những Tống thể* phổ biến nhất ở trong sách cũng sẽ khiến người ta cảm thấy đẹp vô cùng.
*Tống thể (theo cách gọi của Trung Quốc Đại lục) hay Minh thể (theo cách gọi của Đài Loan, Hong Kong) là 1 phong cách chữ Hán được sử dụng trong in ấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ lại những dòng thơ mình mới đọc cho anh nghe, da đầu tê rần, thu hết biểu cảm lại, vẻ mặt cũng giống vẻ mặt người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên trở nên gò bó câu nệ, trên mặt là một chút khó hiểu kèm một chút mất tự nhiên.
“Đọc thơ thôi mà.” Thịnh Nịnh rũ mi mắt xuống, há môi giải thích: “Sao phải ngại?”
Đáy mắt Ôn Diễn nặng nề những giọng nói ngữ điệu lại nhạt: “Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-muon-quyt-no/2047983/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.