Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì đụng ngay phải Bạch Hạ đang lem lẻm với cái di động. Con bé lạnh lùng nhìn cả hai, nhưng ánh mắt dành riêng cho Tử Khiêm phảng phất một nỗi thất vọng không tên. Đột nhiên Tô Mạc thấy trong lòng nặng trịch, cô nghiêng đầu thăm dò vẻ mặt của Bạch Hạ nhưng chưa gì đã chạm ngay phải ánh mắt đề phòng như gai nhím của con bé. Thấy Tô Mạc dám láo lếu nhìn mình bằng ánh mắt thăm dò, con bé nổi điên:
- Nhìn cái gì, thấy tao đẹp lắm à mà nhìn!
Nó vừa lên tiếng, Tử Khiêm đã quay phắt lại với ánh mắt đầy ác cảm. Thấy con bé như hổ cái đang nhe nanh giương vuốt hòng ăn thịt Tô Mạc, cậu nói móc không thương tiếc:
- Mày mà cũng được gọi là đẹp à? Hừ! – Tiếng “hừ” cuối cùng ném ra đầy vẻ khinh thường, Bạch Hạ nghe thấy vậy liền tức khí:
- Tử Khiêm, cậu…
Tử Khiêm lờ đi, “tạm biệt” Bạch Hạ bằng ánh mắt khinh miệt rồi
dìu Tô Mạc đi mất. Tô Mạc không kiềm chế được cơn hiếu kỳ bèn
ngoảnh lại nhìn, cặp môi Bạch Hạ trắng bệch lại vì bị hàm răng
nghiến lên đầy căm tức. Đôi mắt long lanh thảng thốt dính chặt vào bóng hình người con trai, pha chút ngây dại đắm đuối và một thứ cảm giác nào đó chẳng kể thành lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Tô Mạc chợt hiểu ra có lẽ ánh mắt ấy đang tha thiết kêu oan. Đó chỉ là cái vỏ cao ngạo con bé cố ý khoác lên để che giấu vẻ ấm ức bên trong để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-yeu-em/435867/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.