Tuy Diệp cứ vừa la vừa mắng chửi nhưng không đánh trả chút nào và cũng không né tránh, cậu cứ đứng đó cho cô đánh đã tay thì thôi.
Cuối cùng Tô Mạc cũng thấm mệt, cô ngả vật ra ghế thở hồng hộc. Khuôn mặt Diệp Tử Khiêm đổ loang lổ vết bàn tay, cậu cũng cắn răng cắn lợi nhịn đau và thả phịch người lên một cái ghế.
- Hừ, con gái con đứa rat ay rõ ác ôn! Mặt đẹp trai thế này mà vẫn không thương tiếc!
- Cho chết! – Tô Mạc “phản pháo” khiến cậu tức lộn tiết.
- Cái gì? Chết là chết thế nào? Hotboy của trường mà đánh như đánh chó thế này à? – Diệp Tử Khiêm cay cú quát, nghe xong câu ấy Tô Mạc bỗng bật cười.
Tiếng cười mỗi lúc một vang, rồi dần dần méo mó đi thành tiếng khóc. Cô gái bưng mặt hứng những giọt nước mắt lã chã như mưa, chúng rầu rĩ rơi qua kẽ ngón tay rồi đẩy nhau rơi xuống.
Bỗng có tiếng ai than thở vang lên, chen ngang những hồi âm thanh rưng rức. Một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cô, thật ra nó cũng chưa đủ ấm áp, chưa đủ vững vàng nhưng ít nhất nó cũng là một niềm an ủi. Tô Mạc cũng đành kệ mọi thứ, ngả gục vào lòng cậu, cô cảm nhận được mùi hương thoang thoảng như cỏ dại toát ra từ người cậu và lắng nghe giọng nói ấm lòng của cậu:
- Cứ khóc đi, không nhìn đâu mà lo.
- Đồ chết tiệt! – Cô nói trong mơ hồ, chính cô cũng chẳng rõ mình vừa nói gì nữa, đôi tay cô cứ siết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-anh-yeu-em/435919/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.