🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì trên bảng vinh danh Studying công bố chính thức có tên và ID người giành giải, xuất phát từ các loại tâm thái khác nhau, mọi người đều sẽ tìm trang chủ của các học sinh giỏi nhìn một chút.

Nghê Diên phát hiện mấy ngày nay số người theo dõi cô tăng với tốc độ rất nhanh.

Còn nhận được rất nhiều tin nhắn riêng.

Có người chúc mừng cô, có người hi vọng cô chia sẻ phương pháp học tập, có người tìm tới từ bên L.

Vì trên bảng danh dự hiển thị cô và cậu là đồng đội nên mọi người nghĩ hai người quen nhau, có lẽ quan hệ cũng không tệ lắm.

Trang chủ của L trống rỗng như nick ảo, chưa từng đăng một bài nào, khiến người khác muốn để lại lời nhắn bày tỏ tình cảm cho cậu cũng không có chỗ, gửi tin nhắn riêng càng đừng hi vọng cậu sẽ trả lời.

Tất cả dấu vết xuất hiện của cậu đều nằm trong hoạt động của Nghê Diên.

Dưới đề toán Nghê Diên đăng lên lúc trước đều có lời giải của cậu. Sau này hai người thân hơn, Nghê Diên đăng một tấm ảnh thời tiết, cậu cũng sẽ trả lời “1” đơn giản.

 

—— “Chị gái nhỏ, chúc mừng chị và L đã giành được giải thưởng.”

—— “Học bá học bá, tôi thấy trên hồ sơ cậu ghi cậu học Lục Trung ở Phục An, chúng ta là bạn học đó.”

—— “Chị gái nhỏ, rất thích ghi chép môn Lịch Sử của chị, em đã in hết ra rồi hihi, mong là chị sẽ chia sẻ nhiều hơn nha!”

—— “Cậu và L có quen nhau bên ngoài không? Là bạn học sao?”

—— “L là bạn trai cậu đúng không, sao cậu ấy chỉ tương tác với cậu thôi vậy?”

—— “Cánh diều lớn, cậu và L ngọt quá, đây là tình yêu thần tiên gì thế này!”

Nghê Diên xem tin nhắn riêng, xem đến cuối cùng cô cũng ngơ ngác, sao lại thành tình yêu thần tiên rồi???

Hơn nữa cô cũng từng hỏi L có phải cậu ấy thích cô không, L nói cô nghĩ nhiều rồi.

Chuyện này khiến Nghê Diên nhớ lại chuyện cũ, lúng túng đến đầu bốc khói.

Nhưng trong mắt người khác hai người họ chính là một đôi.

Nhưng tuyệt đối đừng đánh giá thấp phóng viên tiền tuyến đu CP, chưa tới hai ngày trên B trạm* đã có video theo hướng CP của Cánh diều lớn và L, “Mọi người vào xem cặp đôi học bá trên Studying này, ấn đầu bái thiên địa!”

(*B trạm: Bilibili, nền tảng chia sẻ video của Trung Quốc)

Nghê Diên hoàn toàn không biết chuyện này, cô vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sắp có tiền thưởng.

Cô vừa đưa tài khoản ngân hàng cho trang chính thức của Studying.

Rốt cuộc lương tâm Nghê Diên vẫn không cho phép, “Tôi vẫn cảm thấy tiền thưởng không thể thuộc về mình tôi được, hai chúng ta chia đôi đi.”

Hơn nữa cậu phải động não nhiều hơn cô. L: “Tôi thật sự không thiếu tiền.”

Nghê Diên: “Làm gì có ai chê tiền nhiều chứ.”

L: “Tôi đã nói với nhân viên công tác rồi, mười ngàn đều gửi hết cho cậu.”

Nghê Diên đành phải nói: “Vậy tôi giữ giúp cậu trước, khi nào cậu cần lấy lại thì cứ tìm tôi.”

 

Hôm sau cô đã nhận được thông báo biến động số dư của ngân hàng. Ngoài năm ngàn để lại cho L, số còn lại cô định trả tiền thuê nhà cho Thầm Niên.

Chạng vạng tối thứ sáu, Thầm Niên đã soạn giáo án xong, đang định thử một món mới —— gà hầm hạt dẻ, nghe nói không khó nhưng Thầm Niên không chắc lắm.

Cô ấy mua nguyên liệu nấu ăn trở về, đang nghiên cứu thực đơn trong bếp.

Nghê Diên tới, là Chu Lân Nhượng mở cửa cho cô. “Cô giáo đâu rồi?” Nghê Diên hỏi.

“Trong bếp.”

Có một cái thau nhỏ đặt trên bàn trà, hạt dẻ đang ngâm trong nồi nước nóng hổi. Tivi mở kênh thể thao đang phát một trận đấu bóng rổ.

Chu Lân Nhượng bên cạnh vừa lột hạt dẻ vừa xem tivi.

“Cần mẫn thế.” Nghê Diên nói. Xem ra cậu cả được cô giáo cải tạo rất thành công.

Chu Lân Nhượng: “Đánh nhau thua.” Nghê Diên: “Tôi biết ngay mà.”

“Lân Lân, lần nào cậu cũng thua cô giáo nhưng sao vẫn muốn đấu với cô ấy thế?” Nghê Diên hỏi.

Cô vừa dứt lời Chu Lân Nhượng liền đưa một tay qua khóa vai cô lại, nhấn cô trên ghế sofa không nhúc nhích được.

“Giống như bất ngờ không cho người ta cơ hội từ chối vậy, tôi cũng là bị ép so tài với mẹ thôi, hiểu không?”

Trách Thầm Niên hay đánh lén, không có đạo đức võ thuật gì cả.

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Mặt Nghê Diên bị đè trên đệm sofa, giọng nói không rõ ràng: “Đau, mau thả tôi ra.”

Thầm Niên nghe thấy giọng cô liền thò đầu từ bếp ra, “Chu Lân Nhượng, con đang làm gì thế hả!”

Chu Lân Nhượng thả Nghê Diên ra, “Làm mẫu thôi, con không dùng lực thật.”

“Đừng có bắt nạt người khác giống đồ lưu manh.” Thầm Niên nói.

 

Cô ấy nhìn đứa con trai ở ngoài thì kiêu căng, lạnh nhạt, không thích quan tâm tới người khác, lúc ở cùng Nghê Diên lại luôn có thể ồn ào.

Nghê Diên ngồi khoanh chân dưới sàn giúp cậu lột hạt dẻ.

Có cô ở đây Chu Lân Nhượng liền bắt đầu lười biếng, “Giao cho cô đó.”

Trên bàn có táo xanh, trong thau có nước sạch. Chu Lân Nhượng rửa hai quả táo, đang định cắn.

Nghê Diên gọi về phía nhà bếp không chút do dự: “Cô ơi, Lân Lân rửa táo (tắm) trong phòng khách ——”

Hai chữ có phát âm giống nhau, khiến người nghe rất dễ hiểu lầm.

Thầm Niên kéo mở cửa nhà bếp đi ra, vì đang chặt thịt gà nên trên tay cô ấy còn cầm dao.

Nghê Diên giật mình, ngạc nhiên bổ sung: “Cô, Lân Lân rửa táo trong phòng khách không cho em ăn.”

Chu Lân Nhượng dừng tay lại, lập tức nhét trái táo vào miệng cô. Cậu vẫy tay giống như đang trả thù, nước bắn lên mặt Nghê Diên. Thầm Niên quay lại bếp.

Gà hầm hạt dẻ được nấu rất thành công. Gà hầm rất mềm, hạt dẻ thơm ngọt.

Nghê Diên ăn ké cơm xong, chuẩn bị chuyển khoản thanh toán cho Thầm Niên.

Thầm Niên nói: “Sao có thể để em trả tiền thuê nhà thật chứ, mẹ em biết em thuê nhà của giáo viên nên đã trả tiền cho cô rồi.”

Cô ấy hỏi thêm: “Em có nhiều tiền như thế từ đâu vậy?”

Nghê Diên nghe cô ấy hỏi xong liền nở nụ cười không thể che giấu.

Khóe miệng vểnh lên: “Em tham gia một cuộc thi kiến thức trên mạng giành được giải thưởng, đây là tiền thưởng ạ.”

 

“Có tiền đồ nha.” Thầm Niên khen cô.

Nghê Diên cảm thấy cần dùng khoản tiền đầu tiên cô tự mình kiếm được trong đời mua chút đồ cho người nhà.

Cô mua cho ba mẹ mỗi người một đôi giày, mua cho Thầm Tùng mũ chống rét, mua cho Tần Kiệt một quyển sách tên “Sách này có thể khiến bạn cai thuốc”, mua cho Thầm Niên trà nhài tốt cho dạ dày, mua cho Tùng Gia một cặp kẹp tóc hình quả đào xinh xắn.

Về phần Tần Tắc, Nghê Diên không nghĩ ra nên tặng gì cho anh ấy thì hợp, thế là cô gửi một bao lì xì 1.1 tệ cho Tần Tắc.

Tiền ít nhưng có tấm lòng là được rồi.

Tần Tắc không hiểu sao mình lại nhận được bao lì xì, hỏi: “Có ý gì?” Nghê Diên: “Quà cho anh, để anh dính chút không khí vui mừng.”

Tần Tắc không quan tâm tại sao cô lại tặng quà cho mình, nhưng số tiền này thật sự khiến người khác cạn lời.

Tần Tắc: “Gửi bao lì xì 1.1 tệ mà em không biết ngại à?”

Nghê Diên: “Tình anh em plastic của chúng ta cũng chỉ đáng giá như thế.”

Nghê Diên: “Một tệ cũng là tình yêu, anh không cần thì trả lại đây.” Tần Tắc bấm nhận.

Nghê Diên viết một danh sách quà tặng ra nháp, tặng xong một món liền gạch bỏ một mục.

Tùng Gia đang chép chú thích của tác phẩm văn cổ vì tiết Văn tiếp theo sẽ đến lượt cô ấy lên bục giảng viết chính tả, không muốn làm trò cười cho người khác nên học sinh kém cũng phải vùng lên.

Tùng Gia mất tập trung nhìn giấy nháp của Nghê Diên, vừa nhìn đã thấy thiếu.

“Có phải cậu quên em trai rồi không?” Tùng Gia nói, “Hay cậu không định tặng quà cho cậu ấy?”

Tùng Gia nghe Nghê Diên nhắc tới Chu Lân Nhượng không ít lần, vì Chu Lân Nhượng nhỏ hơn hai người một lớp nên quen gọi cậu là em trai.

“Phải tặng chứ.” Nghê Diên nói.

Cô cảm thấy mối quan hệ của mình với Chu Lân Nhượng bây giờ thì phải tặng một bao lì xì 2.2 tệ, gấp đôi Tần Tắc mới tốt.

 

“Cậu mời cậu ấy đi xem phim đi, miễn phí.” Tùng Gia lấy trong hộc bàn ra hai tấm vé xem phim.

“Cậu không xem sao?” Nghê Diên hỏi.

“Cuối tuần tớ phải đến nhà ông nội nên không rảnh. Vé xem phim là anh họ tớ cho, hai người đi xem thì không còn lãng phí nữa.” Tùng Gia nói.

Rạp chiếu phim không quá gần Lục Trung nhưng đi tàu điện ngầm rất tiện, ra khỏi ga tàu điện ngầm là có thể nhìn thấy rạp chiếu phim ở đối diện.

Bên cạnh có một con phố mô phỏng theo kiểu cổ. Hai bên là hai dãy nhà gỗ theo phong cách xưa, gạch xanh ngói xám, bên đường trồng rất nhiều hoa đào, tiếc là mùa này hoa đã sớm tàn.

Lúc xem phim, Chu Lân Nhượng chỉ chống đỡ được hai mươi phút, nửa cuối bộ phim cậu đều ngủ gà ngủ gật.

Cậu không có hứng thú với phim tình cảm, Nghê Diên cho cậu vé, cậu thấy không phải thể loại phim mình thích nên đã định từ chối.

Nghê Diên nói: “Đi đi mà, đi đi mà, đi đi mà.”

Sau khi nghe cô nói ba lần, cậu đột nhiên cảm thấy vậy thì đi thôi, cậu cũng rảnh rỗi.

“Đến cùng là cô tặng quà cho tôi hay là tôi đi xem phim với cô thế?”

“Như nhau cả thôi.”

Xem phim xong Nghê Diên vẫn chưa thỏa mãn, cô muốn đến phố cổ đi dạo. Bình thường cô hiếm khi đến đây, thành phố Phục An quá lớn, mà phạm vi cuộc sống cô thì có hạn.

Ven đường có một cửa hàng nhỏ cho thuê xe đạp hai người và ba người, Nghê Diên muốn đạp xe đi hóng mát.

Chu Lân Nhượng quét mã thuê một chiếc xe đạp đôi. Cậu ngồi phía trước, Nghê Diên ngồi phía sau.

Nghê Diên chưa đạp được bao lâu đã dừng lại, để cho Chu Lân Nhượng đạp một mình.

Xe đạp chậm rãi băng qua phố dài, ánh nắng xuyên qua cây hoa, những bóng râm rơi trên người họ.

Nghê Diên vừa ngắm cảnh vừa lấy túi hạt dưa ra cắn. Một lúc sau lòng bàn tay đã đầy ắp.

Cô nhìn Chu Lân Nhượng trước mặt rồi lại nhìn mũ phía sau áo hoodie của cậu, bỗng nhiên nghĩ ra một ý: “Lân Lân, tôi có thể bỏ vỏ hạt dưa vào trong mũ cậu không?”

Chu Lân Nhượng: “…” “Không thể.”

Nghê Diên: “Nhưng tôi không thể vứt rác bừa bãi được.” Cô thăm dò đưa tay ra.

Dần dần to gan hơn, cắn một hạt dưa rồi ném vỏ vào mũ cậu. Vừa cắn vừa ném.

Ngày hôm đó, Chu Lân Nhượng chở Nghê Diên băng qua phố cổ, gió phất qua hai gò má, thổi phồng áo cậu lên. Trước khi sự lạnh lẽo của cuối thu xâm nhập, ánh nắng vẫn rất ấm áp.

Chu Lân Nhượng thu hoạch được một ngày chủ nhật có thể coi là thoải mái và một cái mũ đầy vỏ hạt dưa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.