Thầm Niên trở về vào một ngày trước lễ Giáng Sinh.
Cô ấy đón gió tuyết đi tới trong khăn quàng cổ dày và áo khoác dài kiểu xưa, trông đầy mệt mỏi.
Những bông tuyết rơi trên nút quan* tan đi rất nhanh.
(*Nút quan: người Trung Quốc gọi là bàn khấu, là loại nút làm bằng những sợi dây thắt nút trên sườn xám.)
Đế giày giẫm trên mặt đất phát ra tiếng "lộc cộc".
Nghê Diên nhìn thấy cô ấy từ xa, gọi: "Cô giáo ——"
Thầm Niên ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt trắng nhỏ bên cạnh cửa sổ tầng ba.
Gương mặt còn trắng hơn tuyết rơi trên đầu vai cô ấy, trông vô cùng nhợt nhạt.
Mới đầu Thầm Niên tưởng do cách xa nên mắt cô ấy có vấn đề. Đến khi lên lầu, đi tới trước mặt cô ấy mới phát hiện trên mặt Nghê Diên thật sự đang đánh phấn.
Dày giống như trét tường.
"Gì đây, mới một tuần không gặp mà em bắt đầu chưng diện rồi à?" Thầm Niên ném hành lý vào nhà, buồn cười nhìn Nghê Diên, hỏi: "Đây là tạo hình gì thế?"
Ngoài phấn trên mặt, trên đầu Nghê Diên còn có một bím tóc nhỏ giống như em bé trong tranh tết, cô xấu hổ nói: "Em đang tập hai bè."
Tùng Gia cầm phấn rôm trong tay chui ra từ 302, chào hỏi với Thầm Niên: "Cô Thầm về rồi ạ, em nhớ cô muốn chết, giáo viên Lịch Sử của lớp 2 giảng bài không hay bằng cô."
Còn không đẹp bằng cô.
Thầm Niên cười cười, "Nhớ cô như vậy thì tiết sau cô gọi em lên trả lời câu hỏi nhé."
Tùng Gia: "Vậy em không nhớ nữa."
"Muộn rồi." Thầm Niên nói.
Bụng cô ấy trống không, buổi trưa chưa ăn gì, cô ấy cầm bát đến nhà ăn xem còn gì ăn không.
Nghê Diên và Tùng Gia tiếp tục về phòng tập luyện.
Tiết mục hai bè của hai người đã vượt qua vòng loại, bây giờ đang chuẩn bị cho buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-cau-chan-song-roi-khong/2783583/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.