Tháng giêng phải đi thăm bà con, hơn mười giờ sáng Nghê Lộ Khang và Tần Huệ Tâm ra khỏi nhà, lái xe đi rồi.
Nghê Diên ở lại giữ nhà.
Thầm Tùng nhà bên cạnh không thích người khác đến nhà, mối quan hệ với người thân cũng không quá tốt, đã sớm không còn anh chị em phải qua lại hỏi thăm rồi, ông ấy đóng cửa ở nhà sưởi ấm, lấy đàn xếp ra đàn.
Thầm Niên ngồi yên đọc sách, Chu Lân Nhượng càng không muốn nhúc nhích.
Ba thế hệ nhìn vô cùng nhàn rỗi, phật hệ, tiếng pháo hoa pháo trúc bên ngoài hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Thầm Niên biết Nghê Diên ở nhà một mình nên gọi điện cho cô: “Diên Nhi, trưa qua ăn cơm nha.”
Nghê Diên sắp xếp xong chồng ghi chép ngữ pháp tiếng Anh bên cạnh, không thể chờ được nữa đi qua nhà bên cạnh.
Vừa đẩy cửa sân ra liền chạm mặt với Chu Lân Nhượng.
Chu Lân Nhượng đang nhổ hành lá trong vườn, Thầm Niên cần dùng để nấu mì.
Nghê Diên đứng bên cạnh nhìn, dép lê bông mềm mại đạp lên hòn đá nhỏ dưới đất, cô muốn nói lại thôi.
Chu Lân Nhượng nghi ngờ quay đầu lại nhìn cô một cái: “Muốn nói gì à?”
Trong lòng Nghê Diên đang hỗn loạn, hôm qua cô còn đang suy nghĩ nên theo đuổi người khác thế nào.
Bây giờ gặp được người rồi nhưng không thể thực hiện kế hoạch, suy nghĩ của cô rất rối loạn.
“Không có… Không có.” Nghê Diên ấp úng.
“Nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh.” Chu Lân Nhượng nói.
“À, được.” Nghê Diên đi vài bước rồi ngẩng đầu nói, “Lân Lân, cậu…” “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Nghê Diên chỉ: “Mặt cậu dơ rồi.” Có lẽ dính tro lúc sưởi ấm.
Nghê Diên duỗi bàn tay ấm áp trong túi ra, ra hiệu cho Chu Lân Nhượng cúi đầu xuống, đầu ngón tay mềm mại cọ cọ trên mặt cậu.
Nghê Diên không tập trung nghĩ, sờ được mặt rồi có tính là theo đuổi không?
Có tính là có tiến triển không? “Lân Lân.”
“Ừm?”
“Mặt cậu mềm thật.” “???”
Nghê Diên không nhịn được sờ thêm vài lần.
Một chút bụi đen dính vào làn da trắng rất khó lau sạch, ngược lại bị cô càng lau càng đen.
“Xong chưa?” Chu Lân Nhượng cúi thấp đầu lộ ra lông mày sắc bén dưới tóc mái, liếc mắt nhìn cô.
Nghê Diên lập tức có hơi luống cuống.
Trong lúc bối rối, cô vẽ ba cọng râu mèo lên mặt cậu. “Được rồi.” Nghê Diên dối lòng.
Nếu lúc này cô nói thật thì cô xong đời.
Chu Lân Nhượng vào bếp đưa hành cho Thầm Niên.
Thầm Niên vớt cà chua trong nước sôi ra lột vỏ, nhìn thấy mặt cậu, cô ấy do dự hỏi: “Con… mới đi đâu trang điểm khói thế?”
Chu Lân Nhượng vào nhà vệ sinh soi gương, cậu hiểu rồi.
Bữa trưa ăn mì bò cà chua, Nghê Diên bưng tô ngồi bên cạnh lò lửa, vừa ăn mì vừa liếc trộm Chu Lân Nhượng đối diện.
Cô ngồi xéo với cậu, khoảng cách giữa hai người được kéo xa hết cỡ.
Ăn mì xong, Nghê Diên cầm tô vào bếp, lúc trở lại liền đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Chu Lân Nhượng.
Đụng giày vào chân Chu Lân Nhượng, “Cậu giận hả?”
“Tôi thật sự muốn lau sạch cho cậu nhưng lau không được.” Cô giải thích, “Cũng không thể trách tôi nha.”
Chu Lân Nhượng không tức giận nhưng cậu lại dùng tay đè lên mũ cô giống như trút giận.
Nghê Diên đội mũ nỉ nhung của Thầm Tùng.
Sưởi ấm bằng lửa có một khuyết điểm chính là dễ dính tro bụi.
Nếu Nghê Diên sợ phiền không muốn gội đầu thì cô sẽ đội mũ che một chút. Mũ lớn, hai bên có bịt tai, khiến mặt cô càng nhỏ hơn.
Nghê Diên né: “Không được đè, sẽ không cao được.”
Chu Lân Nhượng thấy gió bên ngoài đã ngừng, cánh tay tóm lấy mũ, đầu Nghê Diên kẹt trong khuỷu tay cậu.
“Đi chơi bóng với tôi.” Chu Lân Nhượng nói.
Nghê Diên cảm giác mình sắp tắt thở, mũ xiêu vẹo, giọng cô truyền từ bên trong ra: “Cậu đi một mình không được sao?”
Chu Lân Nhượng: “Tôi không tìm thấy sân bóng.”
Nghê Diên: “Ngay bên cạnh phòng sinh hoạt của hiệp hội người già, nơi dàn nhạc của tôi luyện đàn đó, trước kia cậu đi rồi.”
Chu Lân Nhượng: “Không nhớ đường.”
Cậu cưỡng ép kéo cô ra ngoài. Thầm Tùng đi ngủ trưa, Thầm Niên không ở nhà, Nghê Diên không biết nương tựa vào ai.
Nghê Diên vùng vẫy hai lần, nhưng nghĩ lại, một cơ hội ở chung tốt như vậy tại sao cô phải từ chối chứ?
Thế là cô vỗ vỗ mu bàn tay Chu Lân Nhượng, oai phong lẫm liệt nói: “Bỏ tôi ra, tôi đi với cậu.”
Mũ của Thầm Tùng quá lớn, nặng nề có hơi không tiện, Nghê Diên tháo mũ, treo trên cây trúc phơi quần áo dưới mái hiên, định chút nữa về sẽ đem vào nhà.
Nhất thời cảm thấy đầu hơi lạnh.
Rồi đột nhiên lại nóng lên.
Chu Lân Nhượng cởi mũ lưỡi trai của mình xuống đội lên đầu cô, “Đi thôi.”
Nghê Diên: Tôi muốn theo đuổi cậu, vậy mà cậu còn chủ động hơn tôi.
—
Trên sân bóng không có người.
Ngoài hai người họ, còn có hai con chim sẻ nhỏ líu lo trên cây.
Mây bay lơ lửng, bầu trời lúc thì đầy mây, lúc thì trong lành, mặt đất khô ráo.
Chu Lân Nhượng đập bóng mấy lần rồi nhảy lên ném rổ bên ngoài vạch ba điểm.
Bóng rổ xuyên qua lưới, đập về phía Nghê Diên, cô sợ sệt lại vụng về đưa tay ra đón, bị Chu Lân Nhượng ngăn lại.
Quả bóng giống như rất nghe lời trong tay cậu. “Cho tôi thử với.” Nghê Diên nói.
Chu Lân Nhượng đưa bóng cho cô. Nghê Diên ném một quả, không vào.
“Đứng gần thêm chút đi.” Chu Lân Nhượng nói. Khung bóng quá cao.
Nghê Diên di chuyển đến gần, bắt chước cậu đập xuống đất vài cái, sau đó nhảy lên ném, lần này vào rồi.
Dường như có chút cảm giác rồi.
Mặc dù tỷ lệ vào rổ không cao nhưng Nghê Diên đã tìm được thú vui từ đó.
Cô bắt đầu liên tục giành bóng từ tay Chu Lân Nhượng.
Chu Lân Nhượng khuỵu gối, bóng rổ di chuyển từ tay trái sang tay phải, dễ dàng xoay người tránh được cô.
Đến khi Nghê Diên khó khăn lắm mới cướp được bóng thì Chu Lân Nhượng đã chặn trước mặt giống như một bức tường, vắt ngang giữa cô và khung bóng.
Nghê Diên dứt khoát ôm bóng đẩy cậu, nhưng sức cô không lớn nên không đẩy được.
“Nghê Câu Câu, cô phạm quy.” Chu Lân Nhượng nói. “Hả.” Nghê Diên nghiêng đầu nhìn cậu, “Thì sao?” h.am m.uốn thắng thua đáng chết đã dâng lên.
Chu Lân Nhượng cười, “Chả sao cả.”
Chỉ là đợi đến lúc cô ném rổ, cậu trực tiếp đập bóng của cô xuống.
Nghê Diên yên lặng mấy giây, “Tôi là người mới, thua cậu cũng rất bình thường.”
Chu Lân Nhượng xoay bóng trên tay, qua loa “Ừm” một tiếng.
Thấy cậu vẫn còn cười, cô nhất định phải nhận được sự công nhận, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tôi không lợi hại hả?”
“Lợi hại lợi hại.” Chu Lân Nhượng không quan tâm nói, “Cô lợi hại nhất thế giới.”
Nghê Diên: “…”
“Lần sau đừng gọi tôi, tôi không chơi bóng rổ với cậu nữa đâu.” “Đừng mà.” Chu Lân Nhượng dâng bóng lên cho cô bằng hai tay, nếu
nghe kỹ, trong âm cuối của cậu còn xen lẫn chút ý cười chưa kịp thu lại, “Cô không tới tôi rất buồn chán.”
Nghê Diên không biết lời cậu là thật lòng hay chỉ đang đùa. Nhưng cô rất vui vẻ.
Điện thoại Chu Lân Nhượng vang lên, cậu ném bóng cho Nghê Diên rồi nghe điện thoại. Thầm Niên nói: “Con đâu rồi?”
Chu Lân Nhượng nói: “Đang chơi bóng rổ.”
Thầm Niên: “Mẹ định mở cửa hàng Taobao cho ông ngoại, con về nhà chúng ta bàn bạc chút?”
Chu Lân Nhượng vẫy tay gọi Nghê Diên đến, nói với người bên kia: “Con về ngay.”
Nghê Diên ôm bóng hỏi: “Sao thế?” “Có chuyện lớn.” Chu Lân Nhượng nói.
—
Thầm Niên muốn mở cửa hàng Taobao nhỏ cho Thầm Tùng không phải là chuyện nhất thời kích động, cô ấy đã sớm có suy nghĩ đó, lần này nhân thời gian rảnh lúc nghỉ đông, mọi người đều có mặt cô ấy mới nói ra.
Thầm Tùng nhận những công việc thợ mộc bình thường, người gần đó cần gì sẽ đến chỗ ông ấy đặt riêng.
Có một đơn ông ấy sẽ làm một đơn.
Nhưng vẫn còn một số hàng tích trữ ông ấy làm lúc rảnh. Nhỏ thì có đồ lót ly bằng gỗ, ống đũa, lớn thì có bàn, tủ chất đống trong nhà.
Thầm Niên muốn giúp ông ấy bán những món đồ này.
Thầm Tùng bày tỏ: “Con cứ bán thoải mái nhưng ai mua đây?” Ông ấy toàn làm đồ dựa vào tâm trạng của mình, thô ráp, xưa cũ, có khuyết điểm, không tinh xảo cũng không tỉ mỉ, không so được với những món đồ gỗ cao cấp trên mạng.
Thầm Niên nói: “Thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Thầm Niên đã đăng ký xong cửa hàng Taobao, treo lên bảng hiệu —— Phường mộc Thầm Ký.
Chu Lân Nhượng phụ trách chụp ảnh, chụp hết tất cả những món đồ lại rồi đăng lên, chú ý đến ánh sáng, bố cục, từng chi tiết và không khí.
Nội dung giao cho Nghê Diên, cô viết văn rất tốt, vài ba dòng giới thiệu món đồ, vô cùng thú vị, hài hước.
Ba người cố gắng hết sức.
Đến lúc làm xong thì ngồi trước lò sưởi ấm vô cùng tùy ý. Chờ người hữu duyên vào xem, tất cả đều dựa vào ý trời.
“Còn thiếu vài người chăm sóc khách hàng.” Thầm Niên nói, “Nếu có khách hàng cần tư vấn, không phải cần chăm sóc khách hàng trả lời sao?”
Thầm Niên chỉ chỉ Chu Lân Nhượng và Nghê Diên, “Hai đứa làm đi.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng số 1 Câu Câu, nhân viên chăm sóc khách hàng số 2 Lân Lân, online.
Thật sự có khách đến.
Người đầu tiên Nghê Diên gặp là đến hỏi về đồ lót ly.
Khách hàng: “Tôi thấy trên hình nói là gỗ thật đúng không?” Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Vâng ạ.”
Nghê Diên nhớ lại lúc mình mua đồ trên Taobao nhân viên chăm sóc khách hàng đã dùng từ gì, thế là cô vô cùng chuyên nghiệp bổ sung một
câu.
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Đúng vậy đó tình yêu.” Khách hàng: “Dày cỡ nào thế?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Khoảng 0.8cm ạ.” Khách hàng: “Không thể miễn phí vận chuyển sao?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Xin lỗi tình yêu, làm ăn nhỏ không thể miễn phí vận chuyển ạ.”
Khách hàng mua lót ly đi rồi, một lúc sau lại quay lại, tiếp tục cần tư vấn, lần này nhân viên chăm sóc khách hàng online chính là Lân Lân.
“Giới thiệu nói là làm hoàn toàn bằng tay thật à?” Nhân viên chăm sóc khách hàng Lân Lân: “Đúng vậy.”
Khách hàng: “Gỗ dùng có bị nứt mẻ gì không? Tôi thấy giá cũng không rẻ, nếu dùng chưa được bao lâu đã nứt thì không đáng…”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Lân Lân: “Không đâu.” Khách hàng: Tôi hỏi năm trăm chữ cậu chỉ trả lời tôi hai chữ à.
Nghê Diên tới trước điện thoại Chu Lân Nhượng xem cậu trả lời khách hàng thế nào.
“Lân Lân, cậu trả lời như thế người khác sẽ không mua đồ của chúng ta.”
“Nếu muốn mua thì đã đặt từ lâu rồi, không cần nói nhiều như vậy.”
“Có lý.”
“Thích mua thì mua.”
“…”
Được rồi.
Khách hàng thứ hai Nghê Diên gặp là người cần tư vấn mua bàn. Khách hàng: “Làm bằng gỗ gì thế?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Là gỗ sồi ạ.” Khách hàng: “Lúc nào có thể giao hàng?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Đợi đến lúc công ty chuyển phát nhanh đi làm là được ạ.”
Khách hàng: “Không miễn phí vận chuyển à? Tôi mới nhìn thử thì đồ của cửa hàng cô không miễn phí vận chuyển.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Trẻ con nhà anh/chị bao nhiêu tuổi, học lớp mấy rồi à?”
Khách hàng: “Lớp mười.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Mặc dù không miễn phí vận chuyển nhưng có quà tặng ạ. Mua bàn học có thể tặng anh/chị một bản ghi chép của học sinh giỏi, là một tài liệu học tập vô cùng tốt luôn.”
Nghê Diên: Cô sao chép lại tài liệu đã soạn cho Tùng Gia cuối kỳ trước là được rồi.
Khách hàng: “Thật sao!”
Con của khách hàng: Tôi cảm ơn quá.
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Sau khi nhận được hàng mong anh/chị sẽ đáng giá năm sao nha.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng Câu Câu: “Nếu đánh giá đủ năm trăm chữ đến mức có thể làm người già mở cờ trong bụng thì sẽ tặng thêm sách bài tập.”
Con của khách hàng: Không cần đâu. Khách hàng đã đặt hàng.
Đã bán được một cái bàn.
Sau khi Thầm Tùng biết, mặc dù ngoài miệng ông ấy không nói gì nhưng mọi người đều nhìn ra ông ấy thật sự rất vui vẻ.
Chu Lân Nhượng cũng bán được thùng gỗ nhỏ ngâm chân.
Đối phương chỉ hỏi vài câu, cậu cũng trả lời vài câu, cả hai đều nói rất đơn giản.
Nghê Diên nhắc nhở Chu Lân Nhượng: “Cuối cùng cậu phải nói, cảm ơn tình yêu, hoan nghênh lần sau đến thăm.”
Chu Lân Nhượng: “…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.