Một năm sau.
Sinh viên năm nhất của đại học A bắt đầu huấn luyện quân sự, Chu Lân Nhượng chuẩn bị hành lý đi lên phía Bắc.
Vốn dĩ mùng 1 tháng 9 mới khai giảng nhưng Nghê Diên đã nói với ba mẹ muốn đến trường sớm nửa tháng.
Bị hỏi lí do thì cô nói có nhận việc làm thêm trên mạng, dạy tiếng Anh cho trẻ em tại một cơ sở đào tạo gần trường.
“Nói dối ngày càng lưu loát rồi.” Trong phòng chờ máy bay, Chu Lân Nhượng mở ống hút, cắm xuống lớp màng bọc rồi đưa trà sữa qua.
Nghê Diên ngồi trên vali, nghiêng người hút một ngụm lớn từ tay anh rồi nuốt xuống, “Em là vì ai hả?”
“Trách anh.” Chu Lân Nhượng nói.
“Phải trách anh.” Nghê Diên nhai lúa mì thanh khoa trong trà sữa, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh là Chu Đát Kỷ hại nước hại dân, em là Thương Trụ Vương mê sắc đẹp.”
“Toàn nói vớ vẩn.” Ánh mắt Chu Lân Nhượng rơi trên chóp mũi Nghê Diên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Câu Câu, lỗ mũi em dài ra rồi kìa.”
“Đừng có gạt em.” Nghê Diên cọ mũi chân xuống đất, đẩy vali ra sau nửa mét, “Em có phải Pinocchio đâu, nói dối cũng chẳng sao.”
Chu Lân Nhượng đón lấy cả người và hành lý, nhéo mũi cô, nhìn cô hé miệng thở như một con cá nóc.
“Anh đang giúp em, nếu bóp nhiều có thể làm sống mũi thẳng hơn.” Chu Lân Nhượng nói với cô.
Nghê Diên phản ứng vô cùng nhanh, làm loạn nói: “Ý của anh là mũi em bây giờ không đủ thẳng hả?”
Đến rồi đến rồi, câu hỏi chết người.
Chu Lân Nhượng suy nghĩ trong lúc nguy hiểm bao quanh, mở Baidu tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-cau-chan-song-roi-khong/2783607/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.