Đêm nay, Sính Đình lại không ngủ được, vô duyên vô cớ đuổi sứ giả của người ta về, chắc rằng ngày mai Đông Định Nam sẽ đến cửa cầu kiến.
Nếu người ta đến, trước tiên phải lựa lời hóa giải nộ khí, sau đó… tất nhiên sẽ tìm cách nói đến chủ đề vương phủ Kính An… Haizzz, đôi mắt đen thâm thúy của Đông Định Nam lại hiện ra quấy phá khiến lòng nàng bất an. Ngày mai nàng phải “giao chiến” với một nam nhân không rõ lai lịch, hơn nữa, người đó lại đang cuồng nhiệt theo đuổi nàng.
Theo đuổi cũng thế thôi, tuy Bạch Sính Đình nàng không phải mỹ nhân, nhưng khi còn ở vương phủ Kính An cũng có không ít người ái mộ.
Nhưng mà nam nhân này ngang ngược như vậy, ngang ngược một cách có tâm kế; tâm kế song chẳng hề xảo quyệt, ngược lại còn mang vẻ phóng khoáng khiến người ta không chán ghét.
“Sính Đình, ngươi lại nghĩ lung tung gì thế hả?”, nàng tựa người bên khung cửa, chau mày tự hỏi mình.
Ánh trăng bàng bạc rải ngoài cửa sổ. Đêm nay trăng thật tròn. Nàng khoác áo, ra ngoài ngắm trăng.
Cảnh giả sơn trong Hoa phủ thường ngày trông có vẻ tầm thường, lúc này được đẫm mình dưới ánh trăng, nó bỗng mang vẻ ung dung, trang nhã. Sính Đình ngẩng đầu nhìn trăng, đột nhiên thoáng thấy bóng người, nàng sợ hết hồn.
Trên tường, một bóng người cao lớn!
Có trộm!
Đang định la lên, thình lình cái bóng đó từ trên tường cao bay vèo về phía nàng như một con chim ưng. Còn chưa kịp phản ứng thì cả miệng lẫn mũi nàng đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965529/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.