Biết Hà Hiệp tạm thời không gặp nguy hiểm, Sính Đình lập tức dự định tìm cơ hội trốn thoát.
Thực ra, nàng nên đi từ lâu rồi mới phải. Rời khỏi Trấn Bắc vương không khó, nàng đã từng nói với Sở Bắc Tiệp muốn ra ngoài. Hai lần đầu còn có người theo sau, nhưng một hai lần gần đây, Sở Bắc Tiệp đã yên tâm để nàng ra ngoài một mình.
Không có lộ phí, nhưng mấy cái vòng Sở Bắc Tiệp tặng nàng cũng đã đủ dùng.
Còn đường đi, lại càng không thành vấn đề.
Nàng suy tính chu toàn, song vẫn lần lữa chưa thực hiện.
Qua tháng Mười, trời đã sang thu. Lá trên cây ngày một vàng, chỉ mấy hôm nữa sẽ rụng về cội.
Phải đi rồi, nàng thật không nỡ.
Sở Bắc Tiệp đã quen ngày nào cũng nghe nàng đàn hát. Chàng thường nhắm mắt lặng lẽ ngồi nghe, còn vỗ tay theo, nở nụ cười thích thú.
Nụ cười ấy in đậm trong lòng nàng, sao mà ngọt ngào quá.
Nàng cũng đã quen với việc đàn hát cho chàng nghe. Hôm nào Sở Bắc Tiệp không gọi nàng đến đàn, nàng biết hôm ấy đã xảy ra chuyện. Nếu không vì vương cung xảy ra tranh chấp không vui, thì cũng bởi tướng lĩnh biên ải lại làm chuyện gì không nên làm. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một vài lý do khác.
Giống như hôm kia, Sở Bắc Tiệp không cho nàng đàn, chàng hỏi: “Tối qua lại ho hả? Không phải giấu, vương phủ rộng lớn thế này, có việc gì ta không biết? Có phải không mời được đại phu đâu, nàng giấu ta làm gì?”.
Nạt nộ Sính Đình một hồi, Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965535/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.