Hà Hiệp đứng trên đỉnh núi cao, chắp tay sau lưng nhìn về phía tây.
Sính Đình đang ở trong biệt viện yên tĩnh đến chết chóc dưới kia, giữa gió tuyết mịt mù.
Nàng là thị nữ, là tri âm của Hà Hiệp mười lăm năm, cùng Hà Hiệp chơi đùa, đọc sách, nhìn hắn luyện kiếm và vỗ tay khen ngợi.
Mười lăm năm, ai dễ dàng vứt bỏ? Từ một cô nhi bé bỏng yếu ớt, Sính Đình trở thành tiểu thư khuê các, thanh tú mềm mại, một trong lưỡng cầm đất Quy Lạc, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An tựa như nụ hoa đang chờ ngày hé nở u cốc.
Bao kẻ ngoái nhìn, bao người tán thưởng.
Hà Hiệp cứ lặng lẽ giữ nàng, yêu thương nàng, cùng nàng du ngoạn bốn phương, thậm chí ra sa trường vật lộn với chiến tranh hiểm ác, bão tuyết cát vùi.
Nàng vốn là của hắn, cả về tình về lý đều là của hắn.
Nhưng hắn chưa từng tìm cách cố giữ nàng.
Sính Đình của hắn là con chim phượng hoàng với đôi cánh đủ sắc màu đang chờ nam nhân đầu đội trời chân đạp đất đến nắm lấy bàn tay nàng. Và rồi, phu xướng phụ tùy, tiêu dao nơi chân trời góc bể theo tâm nguyện của nàng.
Hơn ai hết, Hà Hiệp hiểu rõ trái tim Bạch Sính Đình treo trên vách cao muôn trượng.
Nhưng, kẻ dễ dàng lấy được trái tim nàng lại là Sở Bắc Tiệp.
Có thể bất cứ ai, nhưng không thể là Sở Bắc Tiệp, kẻ thù định mệnh của đời hắn.
Hà Hiệp phải tưởng tượng thế nào khi Sính Đình của mình lại dựa vào lòng Sở Bắc Tiệp, cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965571/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.