Đêm nay thật khó tìm được giấc mộng đẹp, Sở Bắc Tiệp không sao chợp mắt nổi.
Đường Tiếu đang ngủ ngoan trong lòng phụ thân, hơi thở đều đều, thân hình mềm ấm, khuôn mặt nhỏ xíu tựa bên vai Sở Bắc Tiệp.
“Đặt xuống được thật không?” Một lúc lâu bế Trường Tiếu không dám cử động, giờ Sở Bắc Tiệp mới cố hỏi thật khẽ.
“Thật.”
“Đặt xuống có làm hài nhi tỉnh giấc không?”
“Không đâu, Trường Tiếu ngủ say rồi.”
Sở Bắc Tiệp nhìn nhi tử trong lòng, cau mày đáp: “Theo ta thì Trường Tiếu sẽ tỉnh”.
Sính Đình vừa tức vừa buồn cười, liền bước đến bế nhi tử từ tay Sở Bắc Tiệp, rồi đặt nó nằm lên tấm thảm.
“Nhẹ thôi”, Sở Bắc Tiệp lo lắng lên tiếng, “Cẩn thận đừng làm con tỉnh giấc, con có khóc không?”. Nói xong, chàng bước đến bên tấm thảm, chăm chú nhìn thằng bé, ánh mắt sáng ngời có thần.
Sính Đình đặt Trường Tiếu xuống, rồi ngồi thẳng dậy nhìn Sở Bắc Tiệp, lấy ống tay áo che miệng cười: “Người ta nói phụ nghiêm mẫu từ, thiếp thấy Vương gia thì ngược lại”.
Sở Bắc Tiệp biết mình lo lắng quá, khẽ kéo nàng vào lòng, nghiến răng hỏi: “Là ai hại ta thành thế này?”. Sở Bắc Tiệp chẳng buồn dài dòng, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai nhỏ xinh của Sính Đình.
“Ai ya…” Sính Đình khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy vành tai hơi đau, rồi lại ấm nóng ẩm ướt. Sau khi cắn nhẹ một cái, Sở Bắc Tiệp dịu dàng hôn quanh vành tai nàng. Khuôn mặt Sính Đình bất giác đỏ bừng, đưa tay đẩy vào ngực Sở Bắc Tiệp, xấu hổ nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965616/quyen-2-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.