Thành đô Quy Lạc.
Trong vương cung, người người lặng tiếng, cả bước chân cũng phải rón rén nhẹ nhàng.
Tiểu Kính An vương quyết định quyền sinh tử của mọi người chỉ bằng một lời nói, hôm nay đang lên cơn thịnh nộ.
Phi Chiếu Hành vội vã đi vào, thấy sắc mặt bực bội của chủ nhân thì buông hay tay, cẩn trọng đứng sang một bên, đợi Hà Hiệp cất tiếng.
“Ngươi đến rồi à?”, Hà Hiệp không hề hỏi đến những việc gần đây đã giao cho Phi Chiếu Hành mà chỉ đống công văn cao ngất trên bàn, nói: “Ngươi xem đi, một lũ ngu dốt vô tri! Ta đã nói đi nói lại, tất cả những điềm gở đó đều do có người cố tình chọc phá, binh mã cử đi cũng bắt được một đám loạn đảng trà trộn khắp nơi tung lời xằng bậy mê hoặc chúng dân, thế mà chúng còn liên tục gửi những thứ này cho ta, thỉnh cầu không nên vội vã lập tân quốc, nói là chọc giận ông Trời. Cái gì mà chọc giận ông Trời, chẳng lẽ ông Trời không muốn cho tiểu Kính An vương ta lên ngôi?”.
Phi Chiếu Hành thấy Hà Hiệp đang trong cơn giận dữ, vội vàng tán đồng: “Tiểu Kính An vương nói rất phải, những kẻ vô tri này không hề biết đến việc trọng đại quốc gia, tiểu Kính An vương hà tất phải tức giận vì chúng? Mạt tướng cho rằng, việc lập tân quốc hãy cứ làm theo ý kiến tiểu Kính An vương thì hơn”.
“Ta cũng định như vậy, nhưng không được”, Hà Hiệp đã bớt giận, thở dài, “Sở Bắc Tiệp không có bất cứ động tĩnh nào. Ta đã nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phuong-bat-tu-thuong/1965619/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.