Sáng sớm tinh mơ, Diệp Phiên Nhiên choàng tỉnh giấc mộng, đưa lưng ra sau theo thói quen, phát hiện ra bên gối trống trải không còn lồng ngực ấm áp quen thuộc cô hằng mong đợi nữa.
Dương Tịch đi Thượng Hải công tác, hôm nay đã là ngày thứ ba. Tuy rằng tối nào hai người cũng gọi điện thoại cho nhau nhưng cô vẫn thường hay hoảng hốt khi nghe tiếng chuông cửa, ngỡ rằng anh trở về.
“Kìa người hái sắn hái đay, xa nhau một buổi ba rằm tưởng như. Cỏ tiêu người hái tương tư, một ngày không gặp tưởng như ba mùa.”[15]
Không thể ngủ nướng thêm nữa, hôm nay không có xe riêng đi nhờ, phải đón xe buýt. Cô dụi đôi mắt ngủ lèm nhèm, bước xuống giường, ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa ăn bát sủi cảo ở quán đầu đường ngoài ngõ, rồi vội vàng hấp tấp chạy ra bến xe buýt.
Họp xong, cô đi cùng chủ nhiệm Triệu Khang ra ngoài gặp khách hàng mãi gần trưa mới quay về văn phòng công ty, chưa kịp uống ngụm nước thì Mạc Kỳ đon đả nói: “Có một người phụ nữ ngồi trong phòng khách, xưng rõ danh tính muốn gặp cậu, đã chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi!”
“Ai thế?” Diệp Phiên Nhiên nhấc tách trà trên bàn, hỏi: “Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như khoảng hơn năm mươi tuổi, bà ấy bảo là họ Phùng, vóc dáng rất cao, ăn mặc giản dị nhưng trông rất có phong cách!”
Bàn tay cầm tách trà của Diệp Phiên Nhiên dừng trong không trung, con tim chợt đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Vốn dĩ cô định đợi đến Thanh minh về thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-sao-mai-yeu-em/569229/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.