Trưa hôm sau, gần mười một giờ, Diệp Phiên Nhiên xin chủ nhiệm Triệu Khang cho nghỉ phép, ra khỏi văn phòng bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Khoát nước lạnh thấm lên mặt, thoa lớp kem dưỡng da, kem giữ ẩm, phấn phủ nền, lại phủ tiếp một lớp phấn mịn, làn môi điểm lớp son bóng hồng nhạt. Cô trang điểm rất nhạt nhưng càng tôn lên dáng vẻ xinh xắn tự nhiên. Mái tóc suôn dài buộc gọn nay xõa ra, đen nhánh sáng bóng, được thả rủ xuống bên cổ. Chiếc áo len dệt kim phối cùng chiếc đầm đen ngắn. Ngắm nhìn mình trong gương, có lẽ chẳng còn nét trẻ trung nhưng trông cô vẫn xinh xắn thanh lịch đến xao lòng.
Ngày xưa Dương Tịch thích dáng vẻ của Diệp Phiên Nhiên, trong sáng xinh xắn, hệt như đóa hoa loa kèn nở rộ buổi sớm mai.
Trang điểm xong xuôi, cô bước ra khỏi công ty, vẫy tay đón taxi. Diệp Phiên Nhiên không phải lần đầu tiên đến trung tâm Chi nhánh công ty chứng khoán XX tại thành phố S nhưng chưa lần nào cô thấy căng thẳng thấp thỏm như hôm nay. Đứng trong t nhìn hàng số đỏ rực nhấp nháy, cô nghe nhịp đập điên cuồng của con tim trong lồng ngực, thình thịch thình thịch, hơi thở dường như cũng trở nên khó khăn hơn.
Đứng ngoài cửa phòng tiếp thị, bàn tay chậm rãi nhấc lên, hệt như đang phải gánh chịu sức nặng ngàn cân. Cô hít một hơi thật sâu, trống ngực đập loạn nhịp, cô nói với chính minh: "Diệp Phiên Nhiên, cố lên!"
Thế nhưng, bàn tay chưa kịp chạm vào, cửa đã mở ra. Chung Ni từ trong bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-sao-mai-yeu-em/806085/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.