Edit: Hinh
15 phút sau, Chu Từ Lễ đứng thẳng dậy, chậm rãi giúp người dưới thân cài cúc áo, giấu đi dấu vết động tình dưới đáy mắt, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt đứng đắn.
Lục Nghi Ninh nâng tay che mắt, cố gắng ổn định hơi thở hỗn loạn.
Ngón tay hơi lạnh khẽ vuốt ve xương quai xanh của cô, dẫn đến một đợt run rẩy, nhưng vẫn dịu dàng hơn so với môi lưỡi triền miên ban nãy nhiều.
Chu Từ Lễ kéo tay cô xuống, cúi đầu cẩn thận hôn lên đầu ngón tay, cổ tay hơi dùng lực, dễ dàng kéo cô ra.
Lục Nghi Ninh nâng mắt, chạm phải con ngươi đen tối của anh.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Chu Từ Lễ khàn giọng nói: “Bây giờ không nỡ chạm vào em, sợ em khóc.”
Lục Nghi Ninh có hơi bối rối, người này thật là, động tác hung hăng cứ khiến cô nghĩ giây tiếp theo sẽ bị nuốt vào bụng, nhưng đến cuối cùng lại dịu dàng nói không nỡ.
Hơi thở mát lạnh của anh gần trong gang tấc, mùi gỗ trộn lẫn với bạc hà, nóng nóng lạnh lạnh, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lục Nghi Ninh mất tự nhiên phản bác: “Sẽ không khóc.”
Chu Từ Lễ thản nhiên ừ một tiếng, dùng tay cọ qua khóe mắt chứa chút hơi nước của cô, dáng vẻ không quá tin tưởng.
Lục Nghi Ninh nhìn ra chỗ khác, giọng rất nhỏ, “… Chỉ cần anh dịu dàng một chút.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, ôm cô một hồi lâu, “Anh đi nấu sữa, có điều dùng hết đường rồi, hôm nay chỉ có thể uống sữa không đường.”
“À, vậy em không uống nữa.”
Lục Nghi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-sao-rung-dong-vi-em/1319479/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.