Sau màn trèo tường thành công, hai cô bạn dung dăng lên lớp học.
-Ê, bà hay đi học muôn thế này lắm hả?-Minh Uyên hỏi làm nó điếng người.
-Suỵt, ông bảo vệ biết bây giờ.
-Ừm, suỵt suỵt…nói nhỏ thôi, nhỏ thôi đấy!!!
Nó: =_=!
-Thôi không đùa nữa, bà đi muộn như này mấy lần rồi?
-Lần đâu!
-Lần đầu á?
-Ừm, bà ngạc nhiên lắm hả?
-Ngạc nhiên chứ, khi còn ở bên Anh ý, ngày nào tôi chả đi học muộn.-Minh Uyên vô tư nói mà không để ý đến khuôn mặt há hốc của nó. Mới một buổi đi học muộn thôi đã đủ làm nó chết lên chết xuống với bà giám thị nổi tiếng khó tính rồi mà cô ấy…ngày nào cũng đi học muộn. Nhìn khuôn mặt vô tư của Minh Uyên, nó chợt mỉm cười, cô ấy thật đơn thuần, nó không thể sánh với cô hay là từ bỏ qua tình cảm đơn phương với Huy đi, làm bạn với Minh Uyên. Không tệ, nhưng sao tim nó nhoi nhói đau.
-Minh Uyên này.
-Sao thế?
-Chúng mình…là bạn nhé!!!
-Bà…hì hì, tất nhiên rồi, cảm ơn nhé!!!
-Sao lại cảm ơn?
-Không có gì? Chỉ là cảm ơn trước thôi.
Hai nữ sinh, một là học sinh ưu tú với học lực xếp thứ 2 toàn khối, một là du học sinh từ Anh về xinh đẹp ngời ngợi, đang làm gì thế kia?
-Bà giám thị độc ác, khi còn ở bên Anh, tôi không bao giờ bị như thế này.-Minh Uyên tay cầm hai xô nước giơ ngang bằng vai, đứng bằng một chân kêu ca.
-Bớt kêu ca đê, bị như này là còn nhẹ á!!!
“Nếu léng phéng tôi gọi điện cho phụ huynh”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-that-la-don-phuong/1511587/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.