Tông Lạc vừa tiến lên, các học sinh đang thảo luận xung quanh nhất thời yên lặng.
Bất cứ ai có mắt đều nhìn ra, vị công tử mặc bạch y chỉ là một người mù không hơn không kém.
Nhưng mà đối mặt với kiếm pháp quỷ dị khó lường của Công Tôn Du, hắn lại tiện tay bẻ cành hoa quế bên cạnh thủy tạ, thoạt nhìn...!là muốn bẻ cành cây làm kiếm!
Mọi người đều chặc lưỡi.
Ban đầu nói Công Tôn Du ngông cuồng, hiện giờ xem ra không phải.
Kẻ ngông cuồng thật sự là vị bạch y công tử này mới đúng.
"Chẳng lẽ bị điên rồi sao? Đó là thiết kiếm, dùng cành cây đấu với thiết kiếm sao mà được?"
Tuy nói chỉ là khoa tay múa chân so kiếm chiêu, dùng cái gì cũng được.
Nhưng cành cây vốn mềm, bị thiết kiếm gọt trúng coi như xong, nếu gãy đi nửa đoạn, trận tỷ thí này cũng không cần đánh tiếp.
Công Tôn Du thấy vậy cũng nhíu mày.
Hắn xuất thân ẩn sĩ thế gia, cứ mười năm mới có một vị đệ tử thế gia được phép nhập thế.
Khác với truyền nhân Quỷ Cốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ẩn sĩ thế gia có nền tảng vững chắc.
Hắn tương đương với thượng tuyến của m Dương gia, trong tay nắm giữ lệnh bài, đệ tử m Dương gia ai dám không theo hắn.
Không xuất thế thì thôi, xuất thế rồi nhất định phải chọn minh chủ, mưu cầu thiên hạ, nhất minh kinh nhân*.
Công Tôn Du lần này nhập thế, chính là để tìm một vị minh chủ, phụ tá thống nhất Trung Nguyên, bình định thế cục chiến hỏa loạn lạc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/1356469/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.