Editor: Gấu Gầy
Đêm đông lạnh lẽo run người, tiếng chuông ngân xa kéo dài, như muốn thông báo cho khắp Hoàng thành, thời gian đã bước sang năm mới.
Nguyên Gia khom lưng, cầm đèn cung đình đi trước mặt hắn.
Ở tuổi này, ông gần như không còn tự mình làm mọi việc nữa mà chỉ phân phó cho cấp dưới làm, khi nào Uyên Đế hạ lệnh mới ra tay.
"Tam điện hạ, ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, chăm lo thân thể, sớm ngày khôi phục."
Vừa đi, Nguyên Gia vừa thấp giọng nói: "Từ sau trận Hàm Cốc Quan năm ngoái, Bệ hạ thường xuyên ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại thì không thể ngủ được nữa, khoác áo choàng đến Chương cung xử lý chính sự."
Tông Lạc sửng sốt.
Chẳng trách vừa rồi hắn lén lút ngước mắt nhìn Uyên Đế, phát hiện quầng mắt cha hắn thâm đen, không giống mất ngủ ít hôm mà có.
"Lúc Điện hạ trở về, sự vui mừng của Bệ hạ gần như hiện rõ trong mắt.
Những người thân cận như lão nô đều có thể cảm nhận được.
Chưa kể mấy ngày nay, Bệ hạ vẫn luôn nhắc đến ngài, quan tâm đôi mắt của ngài."
"Nhưng nếu phụ hoàng thật sự quan tâm ta, vì sao không nói cho ta biết?"
Câu hỏi này Tông Lạc ấp ủ trong lòng đã lâu rồi.
Uyên Đế kiếp này rất khác với kiếp trước, ban đầu ông còn có thể ra vẻ lạnh lùng, nhưng bất kể là hạ thánh chỉ cầu y, khẩn thiết tìm thuốc, hay là ban tặng Vu dược Tiên đan.
Tất cả mọi thứ đều chỉ hướng đến một điều, là điều mà kiếp trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/1356592/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.