Bóng tối dần buông xuống.
Ngoài khu đất hoang vắng, những ngọn lửa sáng lấp lánh trong các trại quân.
Sau một ngày hành quân, lính Huyền Kỵ đã thu dọn hành lý và tranh thủ thời gian chợp mắt.
Ngoài những kỵ binh thay ca tạm thời, những người khác đều yên ổn nghỉ ngơi trong lều trại, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran ẩn nấp trong bóng tối, yên tĩnh đến lạ thường.
Đêm nay không trăng sao, vạn vật đều tĩnh mịch.
Ngoài lều trại lớn nhất, một đống củi đang cháy.
Nam nhân áo đỏ đang chán chường ngồi xổm bên đống lửa, tay cầm cái kẹp lửa, lật đám củi đang cháy xèo xèo ở trung tâm ngọn lửa, cứ lật tới lật lui, lặp đi lặp lại động tác đó.
Mục Nguyên Long đang đứng đằng xa, do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Vương gia, ngày mai còn phải tiếp tục hành quân, các huynh đệ đã được sắp xếp canh gác đầy đủ, không có sai sót gì, hay là ngài...!nghỉ ngơi sớm đi."
Ngu Bắc Châu cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm".
Thấy Bắc Ninh Vương không tỏ thái độ, Mục Nguyên Long cũng không dám khuyên thêm, đành lặng lẽ quay về lều của mình, nằm vào túi ngủ.
Sáng sớm hôm nay, một đạo thánh chỉ rơi xuống, tạm thời phân Mục Nguyên Long dưới trướng Ngu Bắc Châu.
Huyền Kỵ có tính cơ động cao, thích hợp cho việc đánh trận tiên phong và đột kích.
Lúc này, Thiên Cơ quân vẫn chưa được điều về, chỉ có một bộ phận nhỏ đang đóng quân bên ngoài hoàng thành, nên không phù hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-the-uong-mot-ly-khong/1356724/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.