Chiếc xe băng băng từ ngoại ô chạy vào thành phố. 
Cảnh vật hai bên đường dần dần trở nên nhộn nhịp, ánh đèn đường nhòe đi trong làn mưa bụi, đống lá cây dính chặt dưới mặt đường ướt sũng, cuồng phong thét gào, màn đêm lạnh buốt loang lổ ánh sáng, lối qua đường không một bóng người. 
Kim Hề chủ động bắt chuyện, "Ông ngoại, ai nói với ông ngoại con bị thương vậy?" 
"Lúc mẹ con gọi cho bà ngoại có nhắc đến." 
"Mẹ con nói ạ?" 
"Không phải, là em trai con nói." 
Kim Yến? 
Cô chợt im lặng. 
Ông cụ Thẩm đắn đo một lúc, đỡ người quay ra sau nhìn cô rồi hỏi, "Bao lâu rồi con không về nhà?" 
Kim Hề, "Tuần nào ông cũng gọi cho con mà, ông không biết ư?" 
Mỗi lần gọi điện thoại, ông cụ Thẩm thường hay hỏi một câu, "Đang ở đâu?" 
Những lần như thế, đáp án của Kim Hề đều khác nhau, nhưng không có câu trả lời nào là "Con đang ở nhà" cả. 
Ngồi xoay người không tốt cho vai và cổ của ông cụ, ông quay người lại, bực bội hừ một tiếng, "Nửa năm không về nhà..." Ông muốn la rầy cô vài câu, nhưng vẫn không nỡ, "Con có biết em trai con bây giờ đã nói chuyện trôi chảy lắm rồi chưa?" 
Kim Hề bâng quơ đáp, "Thằng bé ba tuổi rồi, nói chuyện trôi chảy là điều bình thường." 
Thái độ cực kỳ thờ ơ. 
Ông cụ Thẩm tức lồng ngực, liên tục lắc đầu. 
Cuối cùng bà cụ phải đứng ra xoa dịu bầu không khí, nắm tay Kim Hề chầm chậm kể lại mọi chuyện. 
... 
Con cái ở xa, lại có gia đình 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-thien-nga/880497/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.