Nghe tiếng động cơ xe ôtô nhỏ dần rồi biến mất. Bình An ăn thêm vài miếng bún, sau đó rữa bát, lau nhà. Nhìn đồng hồ đã chỉ tám giờ, cô vội thay quần áo, bắt taxi đến công ty Hi Vọng. Bước vào phòng làm việc, ai cũng chuyên tâm vào công việc, cô định bụng bước đi nhẹ để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nhưng Vân Anh đã chạy đến bên cô, nói liên hồi, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân:
" An nghỉ lâu vậy, bệnh hết chưa? Anh lo lắm đấy. Gọi cho An không được nữa chứ."
Sóng mũi Bình An cay cay, cô không ngờ còn có người quan tâm mình, cô cất giọng nghẹn ngào:
" Xin lỗi Anh, điện thoại An hết pin mà An lại lười sạc."
Anh Lâm đang chuyên tâm làm việc, anh quay đầu quan tâm:
"Em khỏe chưa?"
Bình An mỉm cười gật đầu.
"E hèm." Tố Thùy từ cửa đi vào.
Anh Lâm cúi đầu tiếp tục làm việc. Vân Anh vội chạy đến bàn làm việc của mình.
Tố Thùy đi đến chỗ Bình An, giọng lạnh nhạt:
" Khỏe rồi thì bắt đầu làm việc đi."
Bình An gật đầu, đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
Tố Thùy di chuyển tầm mắt khỏi Bình An, nhìn một lượt trong phòng:
" Mọi người làm việc đi."
Tố Thùy xoay người đi ra ngoài. Vân Anh nhìn Bình An lè lưỡi nhún vai ra hiệu lát nữa nói tiếp.
Một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Bình An xoa xoa đôi vai mỏi nhừ, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn ngay ngắn mới cầm túi xách đứng dậy.
Vân Anh thấy Bình An đứng dậy liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-thu-con-dau-hon-ca-cai-chet/1129929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.