Anh Bờ, cháu ông Bú. 
Anh đẹp trai, đẹp lắm ý. Ra đường mười em thì chín em quay lại nhìn, một em không quay thì chắc là vì mắt cận lại quên mang kính, không nhìn ra được vẻ đẹp của anh. 
Anh giỏi. Mười tám tuổi tay không cầm ba tỷ của ông Bú đi làm ăn, chỉ sau sáu tháng sự nghiệp đã thăng kinh khủng khiếp, hệ thống chuỗi bảy cửa hàng thức ăn nhanh ban đầu phát triển “rực rỡ” tới mức giờ chỉ còn một. 
Ông hỏi vì sao thế? 
Anh nghiễm nhiên trả lời, là do tình hình kinh tế thế giới mất ổn định. 
Anh giàu, giàu quá đi chứ nị, cháu ông Bú không giàu thì còn cháu ông nào giàu được nữa? 
Ây, đẹp trai, tài giỏi, lắm tiền. Hoàn hảo đến thế là cùng. 
Vâng, anh ấy đích thị sẽ là nam chính bước ra từ ngôn tình nếu như không mắc hai bệnh. 
Một, sĩ diện thích thể hiện. 
Hai, nghiêm trọng hơn chút xíu, đánh rắm không kiểm soát được. 
Cô Cờ, con mẹ Cứ.. 
Ngực to mông nở ngũ quan xinh xắn, có học thức. Ây za, cuộc đời nó lại cứ phũ phàng mới đểu chứ, tuyệt như vậy mà đến nay vẫn chưa mảnh tình vắt vai. 
Nguyên nhân thì sâu xa lắm, cô là cô vướng cái tội chém gió thành bão, bốc phét đíu bít ngượng mồm. Nhớ đâu năm ngoái thầy hiệu trưởng bị đau bụng đi ngoài thì phải, cô Cờ mang cân đường hộp sữa đến thăm thầy, thế nào mà ngày hôm sau cả trường loan tin thầy bị trĩ nặng, thụt hậu môn đến mấy chục lần vẫn chưa khỏi. 
Đáng buồn hơn là cô mắc bệnh 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tich-anh-bo-va-co-co/474256/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.