"Đưa Quý phi hồi cung."
Hoàng đế vỗ nhẹ lên tay nàng, dịu giọng trấn an: "Tối nay trẫm sẽ đến thăm nàng."
Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, ta chỉ còn lại sợ hãi cùng tuyệt vọng…
...
Sau khi đưa Sương Nhi về Vĩnh Phúc cung, ta lập tức mời thái y đến chữa trị.
May mắn, thái y nói nàng chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, ta mới yên lòng.
Ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ, ta bắt đầu nghĩ về đường lui của mình.
Trong cung này, người có quyền lực lớn nhất chính là Hoàng đế. Nếu muốn giữ mạng, ta chỉ có thể bám chặt lấy hắn, tốt nhất là không rời nửa bước.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm!"
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ta cắn môi, vội vàng đứng dậy đón hắn.
"Thỉnh an bệ hạ!"
Ta cúi người hành lễ, nhưng Hoàng đế chẳng buồn để mắt, cứ thế lướt qua ta mà đi thẳng.
Ta đã quyết định phải lấy lòng hắn, vậy thì không thể giữ mặt mũi được nữa.
Ta lập tức kéo tay hắn, làm nũng: "Bệ hạ còn đang giận thần thiếp sao?"
Hắn vẫn lạnh mặt, trầm giọng quát: "Nàng có biết hôm nay nguy hiểm thế nào không? Chẳng lẽ mạng của một nha hoàn lại quan trọng hơn nàng… hơn cả hoàng tự sao?!"
Ta hoảng sợ, vội vàng nhận lỗi: "Bệ hạ thứ tội, thần thiếp sai rồi! Từ nay sẽ cẩn thận bảo vệ hài tử trong bụng!"
Thấy sắc mặt hắn dịu lại, ta tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Bệ hạ có muốn tắm rửa không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tich-hoan/2750076/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.