Gã vừa thở phì phò, vừa lao đến áp sát ta. Hơi thở hôi tanh đầy mùi rượu khiến ta buồn nôn.
"Thuộc hạ nhìn thấy rồi, con chuột nhỏ đó, nó đang bò trên người quý nhân đây..."
"Á...!"
Ta hoảng sợ hét lên, đẩy gã ra rồi lảo đảo bỏ chạy về phía cửa.
Nhưng ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, sao có thể chống lại một kẻ thô bạo như gã?
Vừa chạy đến sân, ta đã bị gã đè ngã xuống đất!
Gã nặng nề đè lên người ta, đôi tay bẩn thỉu thô ráp xé rách quần áo của ta, vừa làm vừa chửi rủa dâm loạn: "Con tiện nhân! Thì ra thích làm chuyện này ngay ngoài trời sao? Vậy lão tử sẽ chiều theo ý ngươi!"
Ta giãy giụa điên cuồng, gào khóc cầu cứu, nhưng lại bị gã vung tay tát hai cái như trời giáng.
Cả người ta choáng váng, dần dần mất đi sức phản kháng...
13
Ngay khoảnh khắc ta tuyệt vọng nhất, kẻ đè trên người ta bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn trừng rồi ngã sang một bên.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên: "Cô nương, nàng không sao chứ?"
Ta run rẩy bò dậy, đôi tay run run chỉnh lại y phục, định mở miệng cảm tạ.
Nhưng khi ánh mắt ta chạm đến gương mặt ấy, tim bỗng chốc co rút lại, từ "tạ" nghẹn cứng nơi cổ họng, không thể phát ra thành tiếng.
Cố Thanh Xuyên!?
Vị hôn phu cũ của ta…
Lại là chàng sao?
Ta biết mấy ngày trước, chàng vừa đỗ Trạng Nguyên, ta còn chân thành vui mừng cho chàng.
Nhưng ta không ngờ, hôm nay chàng lại chứng kiến bộ dạng nhục nhã này của ta… hơn nữa còn ra tay cứu ta.
Cố Thanh Xuyên cũng vô cùng kinh ngạc: "Tịch Hoan!?"
"Thế tử..."
"Nàng chưa chết? Sao nàng lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta kể lại mọi chuyện. Khuôn mặt Cố Thanh Xuyên trầm xuống, chàng giận dữ quát lớn, mắng phụ thân ta bất nhân bất nghĩa, không xứng làm cha, càng không xứng là người đứng đầu bách quan!
Nhưng đây là số mệnh của ta, ta chỉ có thể chấp nhận.
Nhân cơ hội này, ta vội hỏi: "Thế tử, chàng có tin tức gì của di nương ta không? Người còn khỏe không?"
Nghe vậy, ánh mắt Cố Thanh Xuyên khẽ dao động, chàng cúi đầu im lặng.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.
Cuối cùng, chàng chậm rãi nói: "Lan di nương... đã mất từ lâu."
Mất rồi!?
Cố Thanh Xuyên tiếp lời: "Một năm trước, phủ Thừa Tướng đi báo tử cho Lan di nương, đúng lúc bị phụ thân ta phát hiện…"
Một năm trước…
Hóa ra, ngay sau khi ta vào cung, di nương đã chết?
Vậy mà bọn họ vẫn giả vờ như không có chuyện gì, dùng người để uy hiếp ta suốt bao lâu nay!
Lời của Cố Thanh Xuyên như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim ta, xé toạc lồng ngực.
Đại phu nhân! Đích tỷ! Các ngươi thật độc ác!
Mọi hy vọng trong ta đều tan thành tro bụi.
Di nương mất rồi, con ta cũng không còn, vậy ta sống tiếp còn có ý nghĩa gì?
Cố Thanh Xuyên xót xa nhìn ta, dịu giọng: "Tịch Hoan, ta có thể giúp nàng điều gì? Chỉ cần nàng mở lời, ta nhất định làm!"
Ta không ngẩng đầu, chỉ thì thào: "Thế tử không cần đến đây nữa."
Chàng là Trạng Nguyên tài hoa, tiền đồ rộng mở, không nên bị cuốn vào vũng lầy của ta.
Huống hồ… ta đã không còn ý muốn sống nữa.
Bất chợt, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Sương Nhi lao vào, quỳ sụp xuống trước mặt ta, nắm chặt lấy vạt váy.
Nàng ấy ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa: "Tiểu thư! Tiểu chủ tử và Lan di nương đều chết oan uổng, người không muốn làm rõ chân tướng, báo thù cho họ sao!?"
"Chúng ta phải rời khỏi đây!"
Sương Nhi nói đúng!
Ta phải báo thù!
Vì chính ta! Vì di nương! Vì đứa trẻ chết thảm kia!
Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở ra, ánh nhìn kiên định hướng về phía Cố Thanh Xuyên: "Nếu thế tử muốn giúp ta… hãy tìm một thứ cho ta!"
"Thứ gì?"
"Tuyết Cơ Cao."
Nghe vậy, sắc mặt Cố Thanh Xuyên đại biến.
"Nàng muốn dùng Tuyết Cơ Cao!?"
Tuyết Cơ Cao bí phương của yêu phi Phùng Tiểu Liên năm xưa, kẻ dùng nó đều có thể trở thành sủng phi độc nhất trong cung.
Cố Thanh Xuyên lắc đầu, giọng đầy phản đối: "Không được! Thứ này quá nguy hiểm! Nhẹ thì mất đi khả năng sinh con, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng! Nàng vừa sinh, thân thể suy nhược, sao có thể chịu nổi?"
Muốn thoát khỏi lãnh cung, ta phải giành lại sự sủng ái.
Thứ này hại thân, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.