Buổi chiều có một cảnh quay dưới mưa. Đạo diễn Vương cố ý đợi trời đổ mưa thật để lấy đúng cảm xúc—từng khung hình, từng giây đều phải có được bầu không khí chân thật nhất.
Lâm Dĩ Vi không nhập vai được, khiến cảnh quay kéo dài đến tận tối. Lâm Yên bị dầm mưa suốt ba tiếng đồng hồ, toàn thân ướt sũng, hắt xì liên tục, sắc mặt trắng bệch, trông mệt mỏi rã rời.
Dù đã khoác chăn lên người, nhưng Lâm Dĩ Vi sớm đã nhìn rõ thân hình Lâm Yên—phải nói là, eo thon hông nở, dáng người nóng bỏng đến mức khiến người ta phải đỏ mặt.
Khi đi ngang qua, Lâm Dĩ Vi còn mỉa mai:
“Vì sự nghiệp diễn xuất mà hy sinh, chỉ dầm có chút mưa mà đã ốm thì đúng là quá yếu đuối rồi. Phụ nữ không nên mềm như cô.”
Lời của Lâm Dĩ Vi như điềm báo.
A Tinh vừa chạm tay lên trán Lâm Yên đã giật mình:
“Nóng như lửa.”
Về khách sạn, cô uống thuốc hạ sốt xong, A Tinh liền gọi cho Trợ lý Từ:
“Anh có thể nói với tổng giám đốc Mẫn một tiếng được không? Lâm Yên… cô ấy bị cảm rồi.”
Trợ lý Từ nghe vậy liền khó xử:
“Xin lỗi, tổng giám đốc đang họp.”
A Tinh tức giận:
“Anh ta còn là người không đấy? Cô ấy không phải là vợ anh ta sao?”
“Xin lỗi cô A Tinh, tôi phải bận rồi.”
Trợ lý Từ cúp máy, sau đó lập tức nhờ bạn ở Hoành Thành gọi vài bác sĩ tư đến khách sạn.
Tổng giám đốc đã lâu không về biệt thự, những điều còn lại không cần nói ai cũng hiểu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2791300/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.