Dịch Uyển Uyển lắc đầu, rút tay ra khỏi tay anh:
“Khoảng cách giữa chúng ta giờ đây không còn chỉ là tình cảm hay hôn nhân sắp đặt giữa hai gia đình. Giờ còn có một sinh mệnh vô tội, là đứa con của Lâm Yên. Chúng ta kết thúc đi. Lựa chọn của cha mẹ anh là đúng, họ không hại anh đâu.”
Môi Tần Đào khô khốc, anh mím chặt môi:
“Tiệc đính hôn mùng 9. Qua hôm đó rồi, sẽ không thể quay đầu lại.”
Dịch Uyển Uyển: “Em biết.”
Tần Đào xoay người đối diện với cô, ánh mắt kiên định:
“Em thật sự thích Tạ An sao?”
Dịch Uyển Uyển nói câu ấy một cách nghiêm túc, nghiêm túc hơn bao giờ hết:
“Anh ấy có vô số fan nữ yêu mến, tại sao em lại không thể thích? Anh ấy có thua kém gì anh đâu.”
Tần Đào ngoảnh đầu đi, chiếc khuyên tai kim cương xanh lam nơi tai trái lấp lánh ánh sáng dưới nắng, phản chiếu ra thứ ánh sáng mờ mờ lạnh lẽo.
…
Tại Dubai, Lâm Yên vừa tỉnh giấc liền cảm thấy nóng bức. Bên giường là hai tấm thẻ và một xấp tiền dirham dày cộm. Từ cái lạnh Nam Cực sang cái nóng thiêu đốt, cô còn chưa kịp thích nghi.
Người chăm sóc cô là một nữ thư ký.
Lâm Yên vén tóc, buộc gọn lại, mở cửa sổ ngắm nhìn đường phố tấp nập bên ngoài. Mặt trời Dubai nóng rát và hanh khô, cô quay lại tủ quần áo chọn đồ mặc.
Nữ thư ký quan sát Lâm Yên một lúc, lên tiếng nhắc nhở – làn da của Lâm Yên vốn mỏng manh, lại vừa trải qua 20 ngày ngâm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2799275/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.