Lâm Yên rốt cuộc cũng xác nhận được — Doãn Huyền là bị nhà họ Dịch bắt đi.
Trước đó cô có nghi ngờ, nhưng không chắc chắn. Nhìn phản ứng của Tần thiếu và đám người kia, sự việc này cuối cùng cũng có câu trả lời rõ ràng.
Cô không hiểu, loại chuyện như vậy có gì đáng để giấu?
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Lâm Yên nhận được một cuộc điện thoại lạ — khu vực không xác định, dãy số dài ngoằng như số tài khoản ngân hàng. Đối phương cười khẽ hai giây, cô nhận ra ngay giọng của Dịch Hồng Sơn.
Lâm Yên không phản ứng ngay, cố giữ bình tĩnh rồi cất tiếng: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Giọng Dịch Hồng Sơn vang lên, chậm rãi, đầy giễu cợt:
“Muốn xem Mẫn Hành Châu làm thế nào để cứu tình cũ không? Tôi cho cô xem trực tiếp nhé?”
Lâm Yên hít sâu một hơi, không đoán nổi mục đích của đối phương, chỉ đành tỏ vẻ thờ ơ:
“Được thôi, tôi xem như coi phim, có cần nạp VIP không?”
Dịch Hồng Sơn giọng chợt trầm xuống: “Cái miệng đúng là sắc như dao.”
Lâm Yên khoác áo, đứng dậy khóa trái cửa phòng, nhẹ giọng hỏi lại: “Gọi tôi chỉ để cho xem livestream? Không có gì k*ch th*ch hơn sao? Ví dụ như…”
“Haizz—”
Tiếng thở dài kéo dài, đầy mưu mô. Dịch Hồng Sơn cười kiểu cáo già:
“Cô bảo A Khuynh giao ổ cứng giao dịch cho tôi, tôi sẽ giúp cô xử lý Doãn Huyền.”
Lâm Yên cười tươi như hoa: “Vậy à? Được thôi, tôi đồng ý với ông.”
Dịch Hồng Sơn vẫn giữ ba phần cảnh giác, giọng đều đều: “Đừng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2799290/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.