Mưa lớn thật sao là lý do? Bentley với vành bánh 22 inch bằng sợi carbon, đi mưa thì sao mà trơn được?
Không đâu. Chẳng qua mỗi người đều đang tự tìm cho mình một cái cớ, cho sự mất kiểm soát của chính linh hồn mình.
Anh nâng mặt cô lên, cắn nhẹ vào cổ cô, giọng trầm khàn pha lẫn d*c v*ng khiến người ta mềm nhũn:
“Không mang… được không?”
“Không được.”
Cô ngẩng mắt nhìn anh, ánh mắt vô tội, hàng mi ướt cụp xuống mang theo lệ quang, dường như đang hy vọng anh sẽ mềm lòng.
Chính vẻ đáng thương ấy lại khiến sự bức bối trong lòng Mẫn Hành Châu tăng lên, khiến anh nhíu mày, tay đặt ở đâu cũng thấy không đúng.
Cô sợ mang thai. Cô từ chối.
Anh hôn lên lông mi cô, hôn lên má, lên khóe môi.
Là kiểu phát tiết… như muốn trút hết cảm xúc.
Cảm giác ấy, nói đau cũng không phải đau. Bởi vì sự bá đạo của Mẫn Hành Châu, luôn khiến người ta bất giác chìm đắm.
Trong khoảnh khắc ấy, tay Lâm Yên không biết nên đặt vào đâu, đầu óc trống rỗng, chỉ có một giọng nói mơ hồ vang lên:
Chỉ muốn ôm lấy anh ấy thật chặt…
Giọng anh khàn khàn:
“Được rồi, không mang.”
Lâm Yên rúc vào lòng anh, gật đầu liên tục như một chú mèo nhỏ vừa được dỗ dành.
Cuối cùng, lương tâm của Mẫn Hành Châu cũng trỗi dậy. Anh siết chặt vòng tay, bế cô lên giường.
Vậy mà cô thì hay rồi — một chốc muốn được dỗ, một chốc lại muốn được vỗ về như trẻ con. Anh dỗ chưa bao lâu, cô thật sự ngủ ngon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-cho-mong-thoi-kinh-kinh/2799330/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.