Biên tập: Ross
Chương 20: Yêu thương
“Ý em là kim cương.”
Chúc Tòng Duy tiện tay nhận lấy khăn tay của anh, chất liệu mềm mại, thoải mái, không biết làm từ loại nhung nào.
Cô giải thích: “Em sợ anh muốn chọn cặp nhẫn cưới quá xa xỉ, nhưng công việc của em không phù hợp để đeo, tốt nhất là không đeo.”
Trong đơn vị, đeo nhẫn kim cương lớn rất dễ bị cho là khoe của, dẫn đến lời ra tiếng vào, hơn nữa cũng bất tiện.
Công việc của họ thường xuyên phải tắm rửa, trang điểm cho người đã khuất, sau đó còn phải khử trùng, hoàn toàn không phù hợp để đeo nhẫn.
“Được.”
Ôn Trình Lễ đơn giản đáp lời.
Chúc Tòng Duy thở phào, anh quả thật rất dễ tính, không hề ép buộc chút nào. Điều này khá kỳ lạ, bởi những người ở vị trí như anh thường có quan điểm riêng và rất khó lay chuyển.
Ví dụ như vị phó giám đốc trong viện của cô, thích chỉ tay năm ngón, suy nghĩ bảo thủ, khiến Phạm Trúc phải thường xuyên lén phàn nàn với cô.
Những người dễ tính và nói chuyện thoải mái như Ôn Trình Lễ quả là hiếm gặp.
Chúc Tòng Duy trước giờ chưa từng đến Vọng Nguyệt Lâu , nhưng cô đã nghe danh. Đây là một thương hiệu nổi tiếng ở Ninh Thành, giống như Như Ý Trai của nhà họ Ôn, nhưng một bên là cửa hàng trang sức, còn bên kia là cửa hàng hương liệu. Những gia tộc trăm năm này sau khi lập nghiệp đã mở rộng sang nhiều lĩnh vực trong và ngoài nước, nhưng vẫn giữ lại thương hiệu truyền thống, đến mức cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-ket-hon-khuong-chi-ngu/2699422/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.