Biên tập: Ross
Chương 22:
Nghỉ cưới
“Sao nhanh vậy?”
Chúc Tòng Duy buột miệng hỏi theo lời anh, nhưng nhanh chóng đổi giọng: “Hôm nay chẳng phải mới cuối tuần sao?”
Ôn Trình Lễ chậm rãi đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ngầm ý rõ ràng: “Mới cuối tuần?”
Chúc Tòng Duy hiểu ý anh. Ngày mai đã là tuần mới, nếu tính theo lời hứa lần trước, chậm nhất là tuần sau, thì đúng thật chẳng phải sớm nữa.
“Em cứ nghĩ là vài ngày nữa cơ.”
“Trước hay sau một ngày cũng không khác biệt gì nhiều.”
Chúc Tòng Duy cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi xuống chú chó nhỏ ngây ngô đang quấn quýt dưới chân.
Cô thầm nghĩ: Ở cùng một người đàn ông, lại còn ngủ chung một giường, nếu chuyển qua đó, không biết đêm đầu tiên có ngủ nổi không.
Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt anh nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm, như muốn chạm đến từng suy nghĩ của cô. “Nếu em không muốn ở đây, chúng ta có thể chọn lại phòng cưới.”
Chúc Tòng Duy ngẩng đầu, giọng hơi ngạc nhiên: “Chọn lại? Là chuyển ra ngoài sao?”
Anh trầm giọng: “Ừ.”
Cuối cùng, cô lắc đầu: “Thôi, cứ ở đây đi.”
Dù chuyển đến đâu, họ cũng phải sống cùng nhau, phải diễn vai vợ chồng, vậy sao còn phải phí công chuyển chỗ?
Cô hỏi: “Bây giờ muộn rồi, mai được không?”
Trong viện bỗng thoảng qua một mùi hương dịu nhẹ. Ôn Trình Lễ nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đang bao trùm lấy cô: “Được. Nếu em cần chuẩn bị gì cho phòng cưới, cứ nói với anh.”
Lại “phòng cưới”. Anh luôn nhấn mạnh hai chữ đó.
Chúc Tòng Duy gật đầu: “Để tối em nghĩ thêm.”
Cô đưa hộp đồ ăn vặt cho chú chó trên tay mình cho anh: “Chó của anh cứ đòi ra chơi, hay là anh chơi với nó đi.”
Ôn Trình Lễ cầm lấy vài miếng từ tay cô, đôi tay vốn ấm áp của anh nay mang chút lành lạnh sau khi ở ngoài trời lâu.
Ngược lại, cô vừa tắm xong, làn da vẫn còn hơi ấm.
Anh rút tay về, nhẹ nhàng nghịch mấy miếng đồ ăn cho chó, ánh mắt liếc qua bộ váy ngủ của cô. Giọng anh nhắc nhở, điềm tĩnh mà dịu dàng: “Dạo này buổi tối trời lạnh.”
Chúc Tòng Duy vội kéo chặt áo khoác ngoài, lại nghe anh nói: “Muốn đến xem chỗ của anh không?”
“Chỗ của anh?”
“Không chỉ là viện của anh, mà còn là phòng ngủ của chúng ta sau này.”
_
Chúc Tòng Duy trở lại phòng mình để thay đồ.
Cô nhìn quanh căn phòng mình đã sống một thời gian. Dù đồ đạc không nhiều, từng chi tiết nhỏ đều toát lên sự khéo léo của một căn phòng dành cho phái nữ.
Cô không khỏi tò mò: Phòng ngủ của Ôn Trình Lễ trông sẽ như thế nào nhỉ? Giường của anh chắc cũng không nhỏ, liệu có đủ để họ giữ khoảng cách?
Chúc Tòng Duy bật cười trước ý nghĩ của mình, nhưng không thể ngăn cảm giác hồi hộp. Dẫu sao họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, mà giờ cô lại sắp bước vào phòng ngủ của “chồng” mình.
Sợ anh chờ lâu, cô nhanh chóng sấy khô tóc, chọn một chiếc váy dài rồi bước xuống lầu.
Trong mắt Ôn Trình Lễ, váy dài của cô chẳng khác gì váy ngủ. Cũng là váy, chỉ khác ở chỗ một chiếc thì rộng rãi, dễ thương, còn chiếc kia lại thanh nhã, dịu dàng.
“Đi thôi.”
Chú chó nhỏ chạy theo họ, chẳng mấy chốc đã vượt lên phía trước.
Viện của Ôn Trình Lễ rất rộng, hợp lý thôi, vì anh là chủ nhân của cả Ôn Viên này.
Khi bước vào, Chúc Tòng Duy mới nhận ra viện của anh chẳng khác gì một khu vườn hoàn chỉnh. Qua cổng, họ băng qua sân, hành lang, một khu vườn nhỏ, cuối cùng đến một căn nhà hai tầng được dùng để ở.
Căn nhà đúng như cô hình dung: sạch sẽ, ngăn nắp. Ngoài cảnh quan đẹp, đồ đạc bên trong chủ yếu là đồ cổ trang nhã.
Sự giàu có của nhà họ Ôn không phô trương như những gia đình nổi tiếng trên mạng với những căn biệt thự xa hoa. Nó kín đáo, sâu lắng, chỉ ai tinh ý mới nhận ra qua cách họ sử dụng đồ đạc.
Ví dụ, một cột trụ hay tảng đá bất kỳ ở đây có thể là bảo vật có giá trị hàng triệu, nhưng nếu không hiểu biết thì khó mà nhận ra.
“Phòng ngủ.” Anh quay sang cô.
Chúc Tòng Duy khẽ đáp: “Ừm.”
Cô bước theo anh vào phòng. Ôn Trình Lễ không chút do dự đẩy chú chó nhỏ ra ngoài, anh không thích để thú cưng vào phòng ngủ.
Cánh cửa vừa khép lại, hơi thở cô dường như cũng bị thu lại.
Phòng ngủ rất rộng, nhưng cô lại cảm thấy không gian như nhỏ hẹp hơn cả ngoài sân viện.
Ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi chiếc giường lớn ẩn hiện sau tấm bình phong thêu cảnh xuân núi non –
Chiếc giường mà có lẽ đêm mai họ sẽ cùng nằm.
Chúc Tòng Duy không ngừng suy nghĩ: Liệu giường này có đủ lớn không? Nếu hai người nằm xuống mà không cách xa được bao nhiêu, cô tuy không phải kiểu ngủ hay lăn lộn, nhưng cũng chẳng thể đảm bảo mình sẽ nằm yên một chỗ cả đêm.
Những ý nghĩ ấy cứ vẩn vơ trong đầu cô.
Ánh mắt Ôn Trình Lễ theo hướng nhìn của cô rơi xuống chiếc giường, anh khẽ nhướn mày, một chút ý cười hiện trong đáy mắt. “Em đang nhìn gì thế?”
Chúc Tòng Duy cố giữ vẻ bình thản, vuốt tóc một cách tự nhiên. “Nhìn vu vơ thôi.”
Cô bước thêm vài bước, tiến vào phía sau tấm bình phong. Cái giường đúng như cô tưởng tượng – đủ lớn, thậm chí có thể nằm vừa nhiều người.
Ôn Trình Lễ thong thả bước đến bên cạnh cô, dáng đứng thẳng tắp, giọng trầm thấp cất lên: “Có chỗ nào không vừa ý không?”
“Em thấy giường này nhỏ? Hay là… lớn quá?”
“Rất lớn.”
“Vậy em thích loại nhỏ hơn?”
“Không, không thích. Lớn vẫn tốt hơn.” Chúc Tòng Duy vội vàng phủ nhận.
Giường nhỏ thì hai người sẽ ngủ gần nhau, chỉ cần xoay người cũng chạm vào đối phương.
Ôn Trình Lễ khẽ cười, âm thanh trầm thấp như chạm đến tim cô.
Chúc Tòng Duy ngẩng lên nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh ngủ có hay xoay người không?”
Ánh mắt anh dường như sáng lên một chút. Anh làm vẻ trầm ngâm, như đang cố gắng nhớ lại. Dưới ánh nhìn đầy mong đợi của cô, anh chậm rãi đáp: “Không rõ lắm.”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Đã nhiều năm không ngủ chung với ai, chẳng ai nói cho anh biết cả. Nhưng anh nghĩ chắc là không đâu.”
Anh chăm chú nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em lo lắng à?”
Chúc Tòng Duy không chịu thua: “Chẳng lẽ anh không lo lắng về em sao?”
Ôn Trình Lễ nhún vai, trả lời một cách thản nhiên: “Không lo.”
“Anh nói thế nào chứ! Nếu em ngủ mà đạp người, ngáy, nghiến răng làm anh mất ngủ thì sao?” Cô giơ tay ra làm động tác minh họa.
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ ấn xuống, giọng điềm tĩnh: “Những chuyện đó chẳng đáng để lo. Dù em có tật xấu gì khi ngủ, anh cũng sẽ quen thôi.”
“Đã kết hôn với em, anh không bận t@m đến những chuyện nhỏ nhặt như thế.”
Anh lại hỏi: “Còn nếu anh có những tật xấu đó, em định làm sao?”
Chúc Tòng Duy im lặng, chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Cô lẩm bẩm: “Chắc là… viện cớ bận việc, dọn ra ở ký túc xá lâu dài.”
“…”
Ôn Trình Lễ liếc cô, giọng đầy ý trêu chọc: “Không ngờ Chúc tiểu thư lại vô tình như thế.”
Chúc Tòng Duy bình thản đáp: “Còn hơn là chịu đựng, sẽ rất mệt mỏi. Nên tốt nhất là Ôn tiên sinh đừng có tật xấu nào.”
Người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm, khẽ nhíu mày, thấp giọng: “Sao anh dám có được.”
Giọng anh dịu dàng như một dòng nước chảy qua tai cô, khiến lòng cô có chút rung động.
Cô chợt nhận ra tay mình vẫn nằm trong tay anh. Cảm giác như anh vô thức, nhưng cũng hơi quá gần gũi.
“Anh định nắm mãi thế à?”
Cô nhắc nhở, nửa như trách yêu. Ôn Trình Lễ cúi đầu, chậm rãi thả tay, lòng bàn tay anh vẫn còn lưu lại hơi ấm mềm mại từ tay cô.
Anh quay mặt đi, nói nhẹ nhàng: “Em nên quen dần đi.”
Chúc Tòng Duy biết anh đang nhắc đến việc cô vừa hơi xấu hổ. Cô không chịu nhượng bộ: “Chẳng lẽ Ôn phu nhân của anh không được phép tỏ thái độ sao?”
Lời cô không chỉ nhắm vào bản thân, mà còn là vị trí của người mang danh xưng này.
Ôn Trình Lễ bật cười: “Chuyện này anh không quyết định được.”
Anh chậm rãi nhắc nhở: “Giờ em là Ôn phu nhân, em quyết định.”
Lời nói của anh nghe rất đỗi bình thường, nhưng Chúc Tòng Duy lại cảm thấy nó mang chút gì đó mơ hồ, như một lời ám chỉ đầy ý vị.
Cô quay mặt đi, khẽ nói: “Ở đây có ai thấy đâu, không cần phải diễn.”
Ôn Trình Lễ chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
_
Hôm sau, Chúc Tòng Duy dậy từ rất sớm vì có công việc. Sau khi ăn sáng, cô chuẩn bị ra ngoài thì chú Trang đích thân lái xe đưa cô đi.
“Trong nhà ai cũng có xe riêng, đi lại rất tiện. Nếu thiếu phu nhân thích, sau này tôi sẽ đổi tài xế khác để phục vụ thường xuyên hơn.”
Chúc Tòng Duy ái ngại để người lớn tuổi ngày nào cũng lái xe cho mình – dù rằng ông lão ấy vẫn rất khỏe mạnh.
Khi cô xuống xe, chú Trang lấy ra một thùng lớn quà mừng, bao gồm cả kẹo cưới. “Những thứ này để cô tặng đồng nghiệp. Tôi mang vào giúp cô nhé?”
Cô vội từ chối: “Chỉ cần một ít kẹo là được rồi, không cần nhiều vậy đâu ạ.”
Quản gia Trang có vẻ tiếc nuối, đành phải chia nhỏ ra thành một hộp quà để cô mang theo.
Chúc Tòng Duy bước nhanh vào nhà tang lễ, cố tránh sự nhiệt tình quá mức của người khác.
Từ bên trong, Từ Hành bước ra, liếc nhìn hộp quà trong tay cô. “Sư muội, em đang cầm gì đấy? Để anh giúp cho.”
Anh vừa chìa tay ra, chợt chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Đó là nhẫn cưới.
Từ Hành ngạc nhiên: “Kết hôn rồi sao?”
Chúc Tòng Duy gật đầu nhẹ: “Sư huynh, đây là kẹo cưới, không nặng đâu, em tự mang được. Phát cho mọi người là được rồi.”
Nhờ anh giúp? Nếu bị hiểu lầm là chú rể thì phải làm sao!
Từ Hành nhận lấy vài viên kẹo, lòng đầy cảm xúc phức tạp. Cái nhẫn cưới đơn giản thế này, chắc gia đình đối phương không khá giả lắm, ngay cả một chiếc nhẫn kim cương lớn cũng không mua nổi.
Chúc Tòng Duy lần lượt phát kẹo cưới cho các đồng nghiệp quen thuộc. Không lâu sau, cả nhà tang lễ đều biết cô đã kết hôn vào cuối tuần trước.
Đồng nghiệp A: “Chồng cậu là ai? Có ảnh không? Mau cho xem đi!”
Đồng nghiệp B: “Nhanh vậy, có phải là quen qua mai mối không?”
Đồng nghiệp C: “Chắc chắn là đẹp trai lắm, không thì làm sao xứng với ‘hoa khôi nhà tang lễ’ của chúng ta được!”
Chúc Tòng Duy từ chối danh hiệu này: “Nhà tang lễ làm gì cần hoa khôi. Là do trưởng bối giới thiệu, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu mọi người.”
Nói là do trưởng bối giới thiệu, đúng thật, cô và Ôn Trình Lễ quen nhau qua Hạ Quân.
Phạm Trúc cũng nhận được một túi kẹo lớn, tò mò nhìn nhãn hiệu: “Cái này em thấy ở đâu rồi… Hình như không rẻ đâu nhỉ.”
Cô ấy quét mã tìm thử, thấy giá cả thì lập tức im lặng, nhét hết kẹo vào túi: “Toàn tiền cả đấy!”
Đồng nghiệp D: “Kẹo cưới sang thế này, chắc nhà chồng giàu lắm. Nhưng sao nhẫn cưới lại đơn giản vậy?”
Chúc Tòng Duy: “Công việc không tiện, nên tôi không chọn nhẫn kim cương lớn.”
Đồng nghiệp E: “Cũng đúng, đeo nhẫn to chỉ tổ vướng víu.”
Đồng nghiệp F: “Còn ba món vàng của cậu thì sao? Tốn bao nhiêu tiền?”
Chúc Tòng Duy chỉ cười, không trả lời.
Gần 9 giờ, phó giám đốc Tôn Tân ung dung đến làm, thấy mọi người đang ăn kẹo cưới, liền hỏi: “Ai tặng vậy?”
“Chúc Tòng Duy.”
Tôn Tân mắt sáng lên, gặp cô liền hỏi: “Nhanh thế đã kết hôn rồi à? Mới làm lễ hỏi hay đăng ký trước?”
Cô đơn giản đáp: “Đăng ký trước ạ.”
“Là Ôn tổng à?”
“…Vâng.”
Tôn Tân vỗ tay, tỏ vẻ hiểu ngay: “Tôi đoán đúng mà.”
Ông còn ân cần bảo: “Vậy hôm nay đến làm gì? Đơn vị chúng ta rất quan tâm nhân tình, tôi duyệt cho cháu nghỉ vài ngày hưởng tuần trăng mật.”
Chúc Tòng Duy từ chối: “Tạm thời cháu vẫn chưa cần nghỉ.”
Tôn Tân cố chấp: “Không được, vẫn phải nghỉ. Tôi sẽ phê duyệt ngay, nhớ phát cho tôi thêm kẹo cưới nhé!”
Cô đành quay lại, chia nốt kẹo cho đồng nghiệp, chỉ giữ lại hai viên. Khi gặp ông ta, cô thản nhiên nói: “Hết sạch rồi, chỉ còn hai viên thôi ạ.”
Cô không sợ mất lòng, dù sao người cô cưới là Ôn Trình Lễ, không ngại dùng tên anh để “chống lưng”.
Tôn Tân cười sảng khoái: “Hai viên là đủ, tượng trưng cho đôi lứa! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
—
Về phòng làm việc, Chúc Tòng Duy thấy tin nhắn mới trên điện thoại.
Là của thư ký Tống: [Phu nhân, đúng 9 giờ đừng quên xem tin tức.]
Cô mở thử mấy đường link, chưa thấy gì đặc biệt. Nhưng Ôn Trình Lễ từng nói sẽ công khai chuyện hôn nhân, cô cũng đoán được đôi chút.
Là nhân vật chính, nghĩ đến việc sắp xuất hiện trên các mặt báo, cô không khỏi căng thẳng.
Thư ký Tống thì ung dung, không lo các trang mạng công ty bị sập – họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Chúc Tòng Duy chụp màn hình gửi Ôn Trình Lễ: [Kết hôn với anh lợi nhiều thật. Phó giám đốc tự động cho em nghỉ làm hôm nay.]
Anh đáp nhanh: [Sau này còn nhiều lợi ích hơn nữa.]
Cô đùa: [Cảm giác như đang chiếm tiện nghi vậy.]
Ôn Trình Lễ nhìn tin nhắn, mỉm cười: [Chiếm nhiều sẽ quen thôi. Với lại, nghỉ phép cưới là quyền lợi hợp pháp, đâu có tính là tiện nghi.]
Đúng 9 giờ, khi tin tức được công khai, truyền thông và người quen chắc chắn sẽ liên lạc, muốn phỏng vấn hoặc hỏi han. Ôn Trình Lễ biết những tin nhắn tiếp theo sẽ bị gián đoạn, nhưng vẫn dành một chút thời gian cho cô.
[Nếu được nghỉ, em có muốn đến công ty chơi không?]
Chúc Tòng Duy ngạc nhiên: “Thứ hai mà anh không bận sao? Thư ký Tống hình như làm việc không ngừng nghỉ, anh lại rảnh rỗi à?”
Hai phút sau, anh trả lời: [Nếu em đến, anh sẽ có thời gian.]
Tác giả có lời muốn nói:
“Thư ký Tống: Có thời gian mà~ có thời gian mà~
Tiếc là không thể đăng hình được, rất muốn dùng cái meme Loppy với ánh mắt châm biếm đó.”
HẾT CHƯƠNG 22
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.