🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 84:
Cuộc sống thường nhật yên bình, đôi khi có chút k1ch thích. (Kết thúc chính văn)

Nghe xong, Ôn Trình Lễ chợt bật cười.

“Không cần đâu.”

Hoàn toàn không cần.

Anh hy vọng những khoảnh khắc “không cần” này sẽ xảy ra thường xuyên hơn. Với anh, đó là những bất ngờ thú vị.

Ôn Trình Lễ trầm giọng nói:
“Hy vọng lần tới, em sẽ càng muốn hơn.”

Nghe thì rất bình thường, nhưng Chúc Tòng Duy lại có chút nghĩ xa. Cô chỉ vừa mới hôn anh thôi, “muốn hơn” là muốn cái gì chứ…

Cô vội cắn một miếng oden, tránh ánh mắt của anh:
“Chuyện lần tới thì để lần tới tính.”

Ôn Trình Lễ biết cô đang ngượng ngùng, nên không ép thêm, chỉ dịu dàng nói:
“Vậy thì anh phải cố gắng để lần tới đến sớm hơn rồi.”

Chúc Tòng Duy nhìn anh ăn thêm một miếng.

Anh từng nói rằng mình đã ăn thử đồ ăn ở các quán vỉa hè ở Ninh Thành, có vẻ là thật, bởi anh không hề để t@m đến những điều nhỏ nhặt này.

Chúc Tòng Duy thích cách anh không tự đặt mình quá cao xa, mà luôn gần gũi, bên cạnh cô.

Khi kết hôn với anh, cô đã từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ thay đổi hoàn toàn, có lẽ sẽ giống như những bà vợ nhà giàu khác, xuất hiện trong ánh đèn máy quay.

Nhưng cuộc sống hiện tại lại khác xa so với tưởng tượng.

Cô thích cuộc sống thường nhật yên bình như thế này, thỉnh thoảng lại có một chút gì đó k1ch thích.

Sau khi ăn xong bát xiên nướng và cả xiên kẹo hồ lô, cô no căng bụng. Đi dạo một lúc rồi, họ lên xe về lại Ôn Viên. Chiếc vương miện mang theo cũng bị cô quên mất không xem lại.

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng đi dạo bên ngoài, cả hai đều không để ý đến ánh mắt của người khác.

Đến mức, có người chụp ảnh họ cũng không hề hay biết.

Người qua đường này lại là một cư dân mạng cuồng nhiệt, theo dõi không ít blogger lớn, thay vì tự đăng ảnh, người đó đã gửi bài cho một tài khoản giải trí nổi tiếng.

Tài khoản giải trí này thuộc sở hữu của một công ty truyền thông.

Lần trước, khi Ôn Trình Lễ yêu cầu Chúc Tòng Duy rời đi để một mình đối mặt với giới truyền thông, cả phóng viên lẫn các nhà báo giải trí đều hiểu ý anh.

Anh không cho phép bất kỳ ai quấy rầy cô. Những gì được phép đăng, và không được phép đăng, đều phải qua sự đồng ý của anh.

Ngành truyền thông vốn dựa vào tin tức để tồn tại, nên chẳng ai muốn đắc tội, đặc biệt là người như Ôn Trình Lễ.

Công ty truyền thông phía sau tài khoản giải trí cũng không dám viết linh tinh. Chỉ một câu nói của anh, có thể khiến họ phải chuyển nghề trong tương lai.

Nếu ngoan ngoãn làm như lần trước, không phải đã phỏng vấn được Ôn Trình Lễ, có lưu lượng lớn ngay trong tầm tay mà chẳng cần phải nhận chửi hay chịu đựng những cuộc rình rập đó sao?

Vậy nên khi phát hiện bức ảnh Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy hẹn hò vào buổi tối, phản ứng đầu tiên của họ là liên hệ với thư ký của Ôn Trình Lễ.

Lúc đó còn sớm, Tống Ngôn vẫn chưa ngủ. Khi nhìn thấy những bức ảnh hai người, cậu ta khẽ thốt lên:

“Ồ…”

Bởi trong số những bức ảnh, có một tấm chụp đúng khoảnh khắc Chúc Tòng Duy hôn Ôn Trình Lễ.

Tống Ngôn hỏi:
“Không có video à? Chỉ có ảnh thôi sao?”

Quản lý công ty ngập ngừng đáp:
“Không phải chúng tôi chụp, là fan nhắn tin riêng cho nhân viên của chúng tôi, chúng tôi bỏ tiền mua lại. Đối phương cũng chỉ tình cờ gặp được, nên giờ chỉ có ảnh động live thôi. Chúng tôi cũng muốn có video lắm…”

Tống Ngôn chẳng cần nghĩ, nói luôn:
“Được rồi, vậy đăng ảnh live đi. À, gửi toàn bộ ảnh gốc không thiếu cái nào vào email của tôi.”

Đầu dây bên kia ngớ người, niềm vui đến bất ngờ, câu trả lời lại quá nhanh:
“Ơ, không cần hỏi ý kiến Ôn tiên sinh sao?”

Tống Ngôn bình thản đáp:
“Quyết định này tôi có thể làm. Sếp sẽ không phản đối đâu, cứ yên tâm mà đăng. Còn về nội dung bài viết… viết sao cho thật lãng mạn vào.”

Làm thư ký cho Ôn Trình Lễ bao nhiêu năm, Tống Ngôn hiểu rõ tính cách của ông chủ mình. Bức ảnh này được chụp vào ban đêm, không phải ảnh chất lượng cao, nhưng lại mang đậm cảm giác không gian.

Lãng mạn, như một cảnh phim, lại còn thân mật như vậy.

Không đăng thì còn đăng cái gì?

Biết đâu ngày mai sếp tỉnh dậy nhìn thấy, lại thấy vui vẻ bất ngờ.

Đầu dây bên kia nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý ngay, cam đoan:
“Thư ký Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ viết nội dung thật chỉn chu, không qua loa.”

Ai mà dám qua loa chứ!

Thậm chí, họ còn cẩn thận chọn giờ đăng, không dám đăng giữa đêm, mà đợi đến đúng 7 giờ sáng hôm sau, lập tức tung tin.

Trong giới giải trí, các nền tảng mạng xã hội thường có lượng lớn fan của ngôi sao và những cư dân mạng thích hóng hớt. Bất kể giờ nào, đều có người phát hiện tin tức ngay lập tức.

Bài viết lần này hoàn toàn khác biệt so với những lần đăng tin về sao trước đó.

Nội dung giống hệt một kịch bản ngôn tình.

Chẳng bao lâu, bài viết nhanh chóng leo lên top tìm kiếm trên các trang mạng lớn.

“Đám paparazzi đêm qua chắc lật tung sách Ngữ văn rồi, nội dung bài viết khác hẳn bài bóc phốt lần trước.”

“Wow, là ảnh động! Tôi khóc luôn đây!”

“Họ bên nhau ngọt ngào quá, y như cặp đôi bình thường vậy!”

“Thì ra người giàu yêu đương cũng ăn xiên bẩn, từ giờ tôi không dám chê xiên nướng nữa đâu.”

“Chênh lệch chiều cao dễ thương ghê. Đường đường là tổng tài, cũng phải mua xiên nướng cho vợ, vừa cầm ly vừa mang nước nữa.”

“Lúc bị vợ hôn trộm, chắc Ôn tổng sướng lắm nhỉ!”

“Bà Ôn ngọt ngào quá, nếu tôi là Ôn tổng, ngày mai nhất định không để cô ấy ra khỏi giường đâu [icon chó cười].”

“Đẹp đôi xin hãy đăng thêm nhiều ảnh nữa đi! Paparazzi mà chỉ chụp được có ba tấm, quá thiếu chuyên nghiệp. Video đâu? Mau mang ra đây cho bà nội xem!”

7:30 sáng, Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ bước vào phòng ăn.

Mọi người trong phòng đều đã đến đông đủ. Nghe thấy tiếng họ vào, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn.

Chúc Tòng Duy theo phản xạ sờ sờ mặt.

Vì cô cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình lâu hơn thường lệ.

Ôn Trình Lễ bình tĩnh kéo ghế cho cô ngồi, sau đó mới ngồi xuống và hỏi:
“Có chuyện gì vậy ạ?”

La Thụy Chi cười tươi rói:
“Không có gì.”

Bà cụ không xem được tin tức trên mạng, nhưng người giúp việc chăm sóc bà mỗi ngày đều đọc tin tức cho nghe. Tin liên quan đến cháu trai bà, đương nhiên cũng có.

Hạ Quân, người gần gũi với Chúc Tòng Duy nhất, lén nhắn tin cho cô qua điện thoại:

[Hôm qua hai đứa bị chụp lại rồi.]

“…”

Chúc Tòng Duy nhìn dòng tin nhắn, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Chẳng trách mọi người cứ nhìn cô, chắc chắn là đã xem hết rồi… Nếu dì uân đã nhắn vậy, chắc chắn có cả cảnh cô hôn Ôn Trình Lễ tối qua.

Làm thì làm rồi, cô không hối hận, nhưng việc để các bậc trưởng bối biết được vẫn khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Nói đi cũng phải nói lại, sao lại có thể chụp trúng vào đúng lúc đó cơ chứ!

Có phải đây chính là lời đồn đại về việc “ai nói đời người không có nhiều fan đến vậy”?

Tạ Thiệu khẽ mỉm cười, “Ăn đi thôi, lúc ăn không nói chuyện.”

Quy tắc này vốn không tồn tại ở nhà họ Ôn, nhưng hôm nay bất ngờ lại xuất hiện.

Ôn Trình Quân ngồi bên cạnh Ôn Trình Lễ, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào anh, hạ giọng hỏi:
“Trình Lễ, chú dạy anh mấy đường được không?”

Ôn Trình Lễ đang bóc vỏ trứng, giọng ôn hòa: “Anh cả muốn nói đến chuyện gì?”

Ôn Trình Quân hắng giọng, ghé sát tai anh:
“Giữa anh em mà còn giấu làm gì. Chú làm thế nào mà khiến một người như Tử Duy lại chủ động như thế?”

Khi nhìn thấy hình ảnh động, anh không chỉ ngạc nhiên mà còn ghen tị.

Ôn Trình Lễ chưa biết chuyện gì đang lan truyền trên mạng, nhưng chỉ nghe vậy cũng đoán ra phần nào. Anh liếc nhìn anh trai, nhẹ nhàng nói:
“Anh cả, chuyện này không phải em có thể quyết định. Hay anh thử hỏi chị dâu xem? Biết đâu chị ấy sẽ khiến anh vui lòng.”

Ôn Trình Quân nhướn mày: “… Hỏi em đúng là phí lời.”

Nghe như đang khoe khoang vậy.

Ôn Trình Lễ điềm tĩnh đáp:
“Anh cả, vợ em muốn hôn em. Anh hỏi em thì em có thể trả lời gì khác chứ?”

Ôn Trình Quân nhăn mặt: “Im đi.”

Không cần phải nhấn mạnh thêm nữa.

Bữa sáng diễn ra trong không khí đặc biệt yên tĩnh. Mãi đến khi mọi người rời khỏi phòng ăn, mỗi người tản đi một nơi, Chúc Tòng Duy mới nhắc đến tin tức đang lan truyền.

“Không thích sao?” Ôn Trình Lễ hỏi.

“Không phải… chỉ là hơi ngại, giống như đang yêu đương trước mặt cả thế giới vậy.” Chúc Tòng Duy cảm thấy không quen.

Ôn Trình Lễ nhẹ giọng an ủi:
“Em có thể từ từ làm quen với ống kính.”

Ban đầu, Chúc Tòng Duy định hỏi liệu anh có ý định gỡ bài hay không. Nhưng nghe xong câu nói này, cô chỉ gật đầu. Thân phận của một người vợ nhà họ Ôn vốn khó tránh khỏi sự chú ý của truyền thông.

Dù Ôn Trình Lễ đã cố gắng giảm thiểu, nhưng không thể nào tránh hết được.
Thôi thì bắt đầu quen dần từ lần này vậy.

Khi đến làm việc tại nhà tang lễ, Chúc Tòng Duy bất ngờ thấy Phạm Trúc đang ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt tràn ngập sự tò mò, trêu chọc:
“Sư tỷ~”

Chúc Tòng Duy rùng mình, cảm giác chẳng lành, cô hỏi: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

Phạm Trúc mở to mắt:
“Lẩu xiên hôm qua ăn ngon không chuỵ?”

Đúng như cô đoán…
“… Ngon.”

Phạm Trúc tiếp tục hỏi: “Vị như thế nào ạ?”

Một đồng nghiệp nữ bên cạnh xen vào:
“Dĩ nhiên là có vị hạnh phúc rồi.”

Một đồng nghiệp khác nói thêm:
“Tôi nghĩ là vị ngọt chứ nhể.”

“…”

Chúc Tòng Duy đưa tay làm động tác đầu hàng:
“Tha cho tôi đi.”

Mọi người bật cười rộ lên.

“Không ngờ đấy, Chúc Tòng Duy, lúc yêu vào lại ngọt ngào thế này.” Một đồng nghiệp nhận xét:
“Bình thường chị nên cười nhiều hơn mới phải.”

Chúc Tòng Duy chỉ đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua.

Phạm Trúc gõ bàn phím vang trời, nhắn tin:
【Sư tỷ, là chị muốn hôn hay anh rể khiến chị phải hôn vậy?】

Từ Duy trả lời:
【Trẻ con thì đừng tò mò chuyện của người lớn.】

Phạm Trúc:
【[liếc mắt]】

“Wow, Tòng Duy, trước đây không ngờ cậu yêu đương lại như thế này.”

Bạn học cũ thời đại học nhắn tin.

Hồi còn đi học, Chúc Tòng Duy luôn được công nhận là một mỹ nhân nổi bật. Người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, nhưng vì vẻ ngoài lạnh lùng và tính cách điềm đạm, hiếm có chuyện nào làm cô lay động.

Mọi người đều mặc định rằng cô là kiểu người nhẹ nhàng nhưng hờ hững, cho rằng ngay cả khi yêu đương hay kết hôn cũng sẽ chỉ là mối quan hệ bình thản.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.
Cô sẽ chủ động, sẽ cười rất ngọt ngào.

Đối với những người bạn học này, Chúc Tòng Duy chỉ trả lời bằng một sticker đáng yêu.

Cô từng nghĩ rằng, những chuyện trên mạng rất dễ ảnh hưởng đến cuộc sống thực. Vì thế mà nhiều người không thể quay lại cuộc sống trước đây.

Nhưng đối với cô, mọi thứ vẫn bình thường.

Ngoại trừ vài người quen tò mò hỏi thăm, hoặc có khách đến nhà tang lễ nhận ra, còn lại chẳng có gì thay đổi.

Có lẽ, tất cả là nhờ Ôn Trình Lễ.

Sự nổi tiếng trên mạng kéo dài cả ngày mới dần lắng xuống. Nghe nói thư ký Tống vì chuyện này được ông chủ bao trọn một tháng trà sữa.
Những người khác đều trêu chọc rằng cậu ta thật không có chí, nếu đổi lại là họ, chắc chắn sẽ đòi nghỉ phép và tiền thưởng.

Buổi tối, sau khi Chúc Tòng Duy cùng bà nội đi dạo về, cô quay lại phòng ngủ.

Ôn Trình Lễ đã về nhà, đang nghịch chiếc vương miện mà từ khi mang về vẫn chưa đụng đến. Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu, ra hiệu:
“Thử xem.”

Đây là lần đầu tiên Chúc Tòng Duy đội một chiếc vương miện nặng như vậy. Những chiếc vương miện cô từng đội hồi chụp ảnh thời thơ ấu chỉ là đồ chơi nhẹ bẫng.

Ôn Trình Lễ ngồi đối diện, dáng vẻ lười biếng, không tiếc lời khen:
“Như một nữ hoàng.”

Chúc Tòng Duy nhìn anh qua gương, hỏi:
“Sao anh không nói là công chúa?”

“Công chúa có thể trở thành nữ hoàng.” Ôn Trình Lễ chống cằm, giọng bình thản:
“Nếu đã như vậy, sao không một bước lên thẳng nữ hoàng.”

Dưới ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn pha lê trong tủ quần áo, viên đá quý trên vương miện phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khó lòng cưỡng lại.

“Đẹp, nhưng không thực tế.” Chúc Tòng Duy tiếc nuối:
“Hơn nữa, nó quá quý giá, hình như không thể đội ra ngoài.”

Ai lại đội thứ này ra ngoài chứ?

“Trừ khi có ngày cần ăn mặc thật trang trọng.” Chúc Tòng Duy vuốt nhẹ chiếc vương miện lạnh lẽo:
“Anh nghĩ sao?”

Ôn Trình Lễ thả tay, tựa lưng vào ghế sofa, đan tay trước người, mỉm cười:
“Thật sự muốn hỏi ý kiến của anh?”

“Muốn chứ.” Cô gật đầu.

Nhưng anh không còn dịu dàng đưa ra câu trả lời như thường lệ, mà thản nhiên nói:
“Người khác đến hỏi anh về đầu tư, đều mang quà theo đấy.”

Chúc Tòng Duy nghi ngờ anh cố ý:
“Em cũng phải tặng quà à?”

Ôn Trình Lễ khẽ cười:
“Không cần quà, một nụ hôn là đủ.”

Chúc Tòng Duy đã quen với những lần anh dẫn dắt cô làm những chuyện thân mật, như thể đó là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Cô muốn biết anh sẽ nói gì, nên bước tới gần.

Cô đứng, lần đầu tiên nhìn anh từ trên xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh ánh lên dưới ánh sáng xung quanh.

Xung quanh họ là những tấm gương lớn kéo dài đến trần nhà, phản chiếu rõ ràng dáng người anh hơi ngửa cằm lên và dáng cô cúi xuống hôn anh.

Chiếc vương miện lấp lánh giữa họ, dường như cũng tham gia vào sự mê hoặc này.

Ban đầu, Chúc Tòng Duy chỉ định hôn nhẹ, nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được cảm xúc. Ai là người chủ động, ai bị cuốn theo cũng không còn rõ ràng nữa, cho đến khi chiếc vương miện gần như sắp rơi, kéo họ tỉnh lại.

Cô cúi đầu nhìn anh, bàn tay đặt lên vai anh:
“Anh biết chắc em sẽ đồng ý chứ gì?”

Ôn Trình Lễ khẽ chạm mũi cô, giọng trầm ấm:
“Lúc em quay người lại, anh đã biết rồi.”

Cơ thể cô đã phản ứng thay cho câu trả lời.

“Vậy mau nói đi.” Chúc Tòng Duy thúc giục.

“Ngày mai.”

Câu trả lời của anh đơn giản nhưng rõ ràng.

“Ngày mai thì có gì đặc biệt?”

“Chỉ cần em muốn, mỗi ngày mai đều có thể trở nên đặc biệt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Xem như phần chính đã hoàn thành rồi. Câu chuyện này thiên về những điều giản dị trong cuộc sống, không có quá nhiều yếu tố phức tạp. Mình muốn dừng ở đây. Phần ngoại truyện có thể sẽ không còn “đời thường” nữa. (Cố lên!)
Ngoài ngoại truyện về đám cưới, có bạn từng yêu cầu ngoại truyện của Trần Tĩnh Nghi và Triệu Chi Hành. Mọi người muốn đọc không? Nếu đông người muốn, mình sẽ viết nhé! 

Lời của Ross:

Vậy là tròn hơn 4 tháng ngụp lặn trong chiếc hố này, ngỡ tưởng con số có thể là hơn nhưng không ngờ tôi đã lết hết chính truyện, cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thương chiếc hố này!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.