"Không có căn bệnh nào lại thế này, chắc chắn là có kẻ đã hạ cổ cho ta.
Cầu xin ngươi, ngươi hãy đến Miêu Cương, ở đó sẽ có người giải cổ cho ta."
Nàng ta nỉ non khẩn cầu: "Chờ đến khi ta khôi phục nhan sắc thì ta sẽ nhận được ân sủng nữa thôi. Lúc đó ta sẽ đi Tây Vực, không có vị vương nào không yêu mỹ nhân, ta sẽ báo đáp ngươi đầy đủ."
"Miêu Cương thật sự có người có thể khôi phục được dung mạo của nương nương sao?" Ta lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Thật!"
Lệ phi gật đầu: "Ta là Thánh nữ Miêu Cương, ta sẽ không lừa ngươi đâu."
Ta gật đầu: "Được, ta tin ngài."
Lệ phi lộ ra vẻ cảm kích.
"Nhưng đáng tiếc quá."
Ta từ từ kéo góc váy ra khỏi tay nàng ta, nói: "Chắc a tỷ chắc đã quên mất rồi, chẳng phải mọi người trong bộ tộc đều bị tỷ thiêu c.h.ế.t hết rồi sao."
Trên trời vang lên một tiếng sấm rền vang, toàn bộ ánh nến trong điện đều bị gió lốc lùa vào thổi tắt.
Trong bóng tối, là giọng run rẩy của Lệ phi: "Ngươi là ai?"
"A tỷ quên rồi sao?"
Ta ghé sát vào mặt nàng ta: "Ta không phải Tuyết Cầu Nhi, ta là muội muội của tỷ đây, Quan Nhược Vân."
Ta chậm rãi đóng cửa sổ lại rồi thắp sáng ngọn nến.
"A tỷ, khuôn mặt của tỷ bây giờ, giống hệt những người bị tỷ thiêu c.h.ế.t ở trong bộ tộc đấy.
"Lúc ta đi nhặt xác cho họ, trông bọn họ cũng đen kịt thế này, đến mức ta suýt không nhận ra ai là ai nữa.
Bây giờ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tinh-nhan/781661/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.