Chương 663
“Cảm ơn bà”, Hứa Tịnh Nhi nói giọng chân thành.
“Cần gì cứ gọi điện thoại nhé. Bà đi trước đây”.
Cô chào bà cụ rồi mở cửa đẩy hành lý vào. Lúc cô bước vào, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt thì nỗi u ám trong lòng cũng dần nguôi ngoai. Cảm giác như ánh nắng đang len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn vậy.
Ngồi máy bay gần mười tiếng đồng hồ mà cô không cảm thấy mệt. Do đã lâu không ở nên căn nhà khá ngột ngạt. Cô mở cửa sổ, để gió len vào. Sau đó cô đeo tạp dề, găng tay và bắt đầu dọn dẹp.
Cô dọn dẹp rất kỹ. Từng góc trong căn phòng đều được lau sạch sẽ. căn phòng sáng loáng như mới. Hứa Tịnh Nhi dù đã lấm tấm mồ hôi nhưng tâm trạng thì vô cùng vui vẻ.
Cô đi ra ban công, nhìn những chậu cây lên tươi tốt đủ để thấy sự yêu thương và chăm sóc của bà cụ dành cho chúng.
Cô cầm kéo, cắt những lá vàng. Làm xong, nhìn trông càng thuận mắt hơn.
Cũng phải. Con người phải luôn hướng về phía trước. Những chướng ngại trên đường, nếu không có thể đi vòng qua thì chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có dũng cảm vượt qua thì mới có thể nhìn thấy con đường phía trước như thế nào.
Có lẽ…buông bỏ và quên đi cũng không hề khó khăn đến thế.
Sau khi dọn dẹp xong cô đẩy vali vào, lấy đồ dùng ra.
Hứa Tịnh Nhi đặt vali dưới đất, mở ra, đặt máy tính lên bàn, tiện thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-lai-phat-dien-roi/1306602/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.