Trong khách sạn. Tô Hi khoanh tay ngồi trên ghế sofa, khí chất nghiêm nghị như một nữ hoàng. Tiểu bảo bối (Tô Nặc Hiền) thì co vai ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt cực kỳ tủi thân. “Tô Nặc Hiền, khai thật đi!” Tô Hi rất hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của cậu bé. Mỗi lần gọi như vậy, chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Tô Nặc Hiền mở chiếc ba lô nhỏ, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu tím vàng: Cậu bé nâng thẻ hai tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và kính cẩn. Liếc thấy thẻ ngân hàng, trong lòng Tô Hi không khỏi chấn động. Chiếc thẻ này cô không hề xa lạ — Dennis cũng có một cái y hệt như vậy. “Nói, trong đó còn bao nhiêu tiền?” Tô Hi vắt chéo chân, dáng vẻ như nữ vương đang thẩm vấn phạm nhân. Tiểu bảo bối giơ hai bàn tay, làm ký hiệu số mười. “Mười triệu?” Tiểu bảo bối lắc đầu. “Không phải? Lẽ nào… là một trăm triệu?” Cả thế giới trước mắt Tô Hi bỗng chốc trở nên hoang đường, đầu óc cô cũng như đứng hình. Tiểu bảo bối chu môi, vẻ mặt đầy tủi thân:
“Mami, đây là toàn bộ tài sản của bảo bối! Bảo bối xin nộp hết, chỉ mong mami nhẹ tay tha cho con lần này…”
Trời đất quỷ thần ơi! Tim Tô Hi đập thình thịch không ngừng. Tuy nhiều năm qua cô từng đụng tới những thương vụ hàng trăm triệu, nhưng để sở hữu một con số khủng như vậy với tư cách cá nhân thì đây là lần đầu tiên.
“Mami, bảo bối thật sự vô dụng đến thế sao? Một trăm triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2760378/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.