Buổi trưa, ánh nắng chói chang như thiêu như đốt, mặt đất như bị nung chảy, hơi nóng bốc lên hầm hập. Trời cao trong vắt, không thấy một con chim, không thấy bóng dáng ai khác, cũng không thấy tình yêu mãnh liệt hay sự ràng buộc nơi đâu.
Người đàn ông trong tay cầm ngọn lửa rực rỡ như yêu mị, tỏa ra sức hấp dẫn chết người. Gương mặt của Cố Thám vẫn bình thản, dù đối mặt với cái chết, anh cũng không nhíu lấy một cái mày.
“Cố tam thiếu, tạm biệt!” Nếu không phải vì Cố Thám biết quá nhiều, thì người đàn ông kia vốn không định giết anh thật.
Cố Thám thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, con dao trong tay đã rơi xuống từ lâu. Vỏ và lưỡi tách rời, con dao giờ chỉ còn ánh lên chút lạnh lẽo đơn độc, không còn chút sắc bén nào. “Đừng quên lời hứa của anh.”
“Dĩ nhiên.”
Người đàn ông gật đầu, duỗi tay, năm ngón hơi cong lại. “Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!Bùm!” Năm tiếng nổ nhỏ vang lên, năm ngón tay phải của anh ta đều bùng lên ngọn lửa màu lam.
Lửa xanh cuộn xoáy, ánh sáng càng lúc càng mạnh, nhiệt độ xung quanh tăng lên rõ rệt. Anh ta khẽ động tay, năm ngọn lửa dần kéo dài và trở nên sắc bén hơn, cuộn lên trời, ánh lửa rực rỡ như muốn thiêu rụi cả bầu không khí. Trong năm ngọn, lửa từ ngón giữa và áp út là mạnh nhất.
Năm luồng lửa như đang tranh đấu, va vào nhau, sau ba giây thì hợp lại thành một. Lúc này, ngọn lửa xanh biến thành màu tím lam đầy quái dị. Dù nhắm mắt, Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2761940/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.