Vì cảm thấy tối qua bỏ lỡ cuộc gọi của Cố Thám là một sai sót trong công việc, nên sáng nay Tô Hi làm việc cực kỳ chăm chỉ. Cô không bước vào phòng nước uống lấy một lần, cũng chẳng đi vệ sinh lấy một chút.
“Tô Hi, vết thương đỡ chưa?”
Vãn Vi đầu tắt mặt tối với đống công việc, vừa ăn xong cơm trưa liền cắm đầu vào làm tiếp. Khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính thì thấy Tô Hi, người nghiêm túc làm việc cả buổi sáng, lại đang ngẩn người.
“Tô Hi!”
“À?” Bừng tỉnh, Tô Hi chớp mắt mấy cái, thấy là Vãn Vi thì vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. “Sao vậy?”
Nhìn Tô Hi với ánh mắt mơ màng, Vãn Vi khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục làm việc. Trong đầu Tô Hi, hàng loạt suy nghĩ rối rắm đang không ngừng xoay chuyển: Tô Nặc Hiền, Cố Thám, Viêm Môn, Hank...
Cô đã trở lại thành phố C được gần một tháng, vốn tưởng cuộc sống sau khi về nước sẽ yên bình hơn, nhưng rõ ràng suy nghĩ đó quá ngây thơ. Kể từ khi quen biết Cố Thám, từ khi đứa nhỏ kia nói ra thân phận thật sự của mình, cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.
Đứa trẻ vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại là một tay buôn vũ khí quốc tế; cuộc sống tưởng như êm ả bỗng xuất hiện truy sát; mối quan hệ cấp trên - cấp dưới đáng lẽ bình thường lại trở nên ám muội... Tệ hơn cả, chính cô lại có vài phần rung động với người đàn ông đó.
Càng nghĩ, đầu óc cô càng trở nên rối bời. Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2762140/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.