Ở đầu dây bên kia, Lôi Ưng vừa nhận được tin thì lập tức hoảng hốt. Phu nhân và tiểu thiếu gia mất tích, chuyện này không thể xem thường!
Tình hình khẩn cấp, không thể chần chừ. Không cần suy nghĩ nhiều, Lôi Ưng lập tức gọi điện báo cho Vãn Vi.
Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, Cố Thám đang bận tối mắt tối mũi nghe thấy tiếng cửa bị mở thô bạo, liền ngẩng đầu định trách Vãn Vi, nhưng khi thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô, lòng anh chùng xuống, thầm nghĩ: Có chuyện rồi.
“Chuyện gì vậy?”
Vãn Vi nhìn sâu vào mắt Cố Thám, giọng trầm lặng:
“Tiểu Hi và Nono bị bắt cóc rồi!”
“Cái gì!”
Người đàn ông nổi giận, đấm mạnh xuống bàn làm việc.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Anh vừa cầm áo khoác trên bàn, vừa bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Vãn Vi thở dài, vội vàng thuật lại nguyên văn những gì Lôi Ưng vừa nói.
Nghe xong, sắc mặt Cố Thám đen lại như trời sắp giông bão.
“Lam Quyết làm ăn kiểu gì vậy hả!”
Lúc giận dữ, Cố Thám thực sự rất đáng sợ. Khiến Vãn Vi phía sau cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Lần này, anh thực sự đã bị chọc giận.
“ Môn chủ, bây giờ không phải lúc trách tội Lam Quyết. Giờ anh tính sao?”
Một khi Vãn Vi gọi Cố Thám là “Môn chủ”, điều đó có nghĩa là tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng — thế cục lúc này cực kỳ bất lợi.
Cố Thám nhìn gương mặt lạnh lùng trong kính, day day trán nói:
“Cô dẫn Vũ Tư cùng người của chúng ta đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2793041/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.