Anh trả lời: Tôi đối với cô không có hứng thú. Tôi sẽ không chơi trò mập mờ.
Vưu Châu Châu nhận được tin nhắn. Sau đó, cô định trả lời, nhưng ngón tay đặt trên bàn phím điện thoại thật lâu, mãi mà lại không gõ được chữ nào. Cuối cùng, cô ném điện thoại lên trên giường.
Anh từ chối rất nhanh, lại còn rất trực tiếp, cô thậm chí còn chưa kịp thổ lộ. Trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, ngồi bất động trong chốc lát, cả người lại càng thêm khó chịu, mặc dù cô không thích anh đến mức sâu sắc, nhưng cô lại có nhiều cảm tình đối với anh, mà Vưu Châu Châu còn cảm thấy rằng giữa cô và anh ta vô cùng có duyên.
Lương Tấn không tiếp tục chờ tin nhắn của Vưu Châu Châu, để điện thoại di động xuống, đem đồng phục đang mặc trên người thay ra. Sau khi đến London, bọn họ có thời gian một tuần để nghỉ ngơi, nhưng giờ cũng đã đến lúc phải cơm.
Trong khách sạn có nhà hàng, với lại chi phí ăn ngủ đều là công ty chi trả, mọi người lại không cần phải đi đây đi đó, toàn bộ nhân viên phi hành đoàn đều ở lại khách sạn dùng bữa tối.
Lúc ăn, mọi người còn luyên thuyên về chiếc Boeing 777, phỏng đoán là máy bay có trục trặc hoặc là phi công kỹ thuật không tốt. Nhưng lại không có kết luận, vì tất cả đều không có chứng cứ, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi tìm được hộp đen của máy bay, mới biết được nguyên nhân. Thảo luận xong chuyện này, mọi người mới tiếp tục bàn đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531087/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.