Mọi người trong tổ bay gần như đều đi ra ngoài, chỉ riêng Lương Tấn không đi, ở trong phòng ngồi đọc sách. Sách anh đang đọc chính là loại sách có liên quan đến quân sự. Tay vừa mới lật sang trang mới, điện thoại ở trên bàn kêu lên một tiếng.
Mở điện thoại ra xem, tin nhắn nhận được là một tấm hình. Anh nhìn vào tấm hình vài giây, đầu ngón tay trượt xuống dưới, thấy có một tin nhắn: Có chút chuyện nhỏ xảy ra, nhưng vẫn đến nơi bình an. Giống như là những người thân, khi đến nơi lại báo bình an cho nhau. Trong đầu Lương Tấn ngay lập tức nghĩ đến bây giờ ở Bắc Kinh: Mười hai giờ rưỡi khuya.
Anh nhìn qua tin nhắn, một lần nữa để điện thoại xuống bàn, khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, tiếp tục đọc sách.
Ngoài cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, Lương Tấn quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa. Mà mưa không lớn. Trước đó vài ngày, có một trận mưa lớn như trút nước vào London, nước mưa tràn vào đến trạm xe lửa, đã có rất nhiều chuyến bay bởi vì cơn mưa đó mà đến trễ. Mấy ngày nay, thời tiết trông có vẻ tốt hơn. Anh thoáng nhớ lại, đài truyền hình BBC (1)dự báo là sẽ không có mưa. Tin dự báo từ trước đến nay đều không chính xác một trăm phần trăm, giống như bây giờ trời đang bắt đầu mưa. Vì vậy, đến ngày trở về điểm xuất phát, còn phải phân tích dự đoán thời tiết một lần nữa.
Lương Tấn đứng dậy, lấy tay đóng sơ cửa sổ, không đóng kín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531091/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.