Lương Tấn nói với Minh Ngọc: “Đi về phòng đi.”
Minh Ngọc gật đầu: “Ừm.” Bốn động cơ không hoạt động, hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc khiến cho tâm trạng cô không được tốt, khi nhìn thấy Lương Tấn cô mới dằn những cảm xúc ấy lại. Khi thấy Lương Tấn và Vưu Châu Châu đứng hung, cô khẽ đưa mắt nhìn hai người họ, cất bước đi về phía thang máy.
Tiếp viên trưởng Vương và mọi người đi sau lưng Minh Ngọc.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong một khoảng thời gian ngắn, cả đoàn người chỉ còn lại mỗi Vưu Châu Châu và Lương Tấn.
“Cô cũng đi về phòng đi.” Anh cũng nói thế với cô.
Sau khi trải qua chuyện hạ cánh khẩn cấp vào ban sáng, Vưu Châu Châu đúng là cảm thấy rất mệt. Cô cần phải nghỉ ngơi, vì vậy đi về phía thang máy cùng với Lương Tấn, chờ đợi lượt tiếp theo.
Thang máy xuống đến nơi, cửa mở ra, cả hai người họ cùng bước vào. Lương Tấn đứng bên cạnh cửa, đưa tay nhấn xuống số ‘3’, sau đó lại nhấn tiếp số ‘4’. Lúc cửa thang sắp đóng lại, có một người phụ nữ trùm khăn trên đầu bước vào.
Vưu Châu Châu liếc nhìn thấy số ‘4’ đang phát sáng kia, quay đầu về phía anh: “Một mình tôi ở lầu ba hả?”
“Không phải vậy sao?” Lương Tấn nhìn cô.
“Anh dẫn tôi đi.”
“Gần mà, tự cô cũng có thể đi được.”
Trong thang máy lúc này còn có người ngoài, cô trừng mắt nhìn Lương Tấn, anh không thèm để ý. Thang nhanh chóng ngừng ở tầng ba, Vưu Châu Châu hừ nhẹ một tiếng rồi đi thẳng ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531237/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.