Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn, phong độ của anh vẫn thế, chỉ là gương mặt có những cảm xúc khó tả. Anh vẫn là người đàn ông mà cô thích, bởi vì ngay cả khi anh đang chắn trước mặt mình nhưng bản thân cô vẫn không cảm thấy khó chịu. Chỉ là, cô lại có một loại cảm giác khác. Càng thích, thì càng nóng giận, nhất là khi anh lại hỏi như thế.
“Đâu có.” Cô nói.
Nói xong rồi thì lách qua người anh, đi về phía cửa lớn. Nhưng khi đi được vài bước, cánh tay bên hông đột nhiên bị nắm chặt. Vưu Châu Châu quay đầu nhìn, anh đang ở phía sau, nắm tay cô cùng đi. Bản thân cố gắng vùng vẫy mấy lần, nhưng anh vẫn cứ nắm chặt lấy như vậy, vì thế dù cô có tốn sức đến mấy cũng không thoát ra được. Lương Tấn không nói chuyện, chỉ im lặng nắm tay cô bước đi.
Người ra vào Bắc Hàng không ít, nhìn thấy hai bọn họ như thế không khỏi giật mình. Có người cắm đầu đi về phía trước, có người nhìn hai người gật đầu chào. Minh Ngọc đuổi theo Lương Tấn xuống tận dưới lầu, nhìn thấy anh và Vưu Châu Châu đang nắm tay nhau, thì không tiếp tục đuổi theo nữa.
Đi qua vài con phố, Lương Tấn vẫn không nói chuyện, nhưng lại không chịu buông tay Vưu Châu Châu ra. Có mấy lần muốn giật tay ra nhưng không được, cô dừng bước, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
“Thả tôi ra!”
Lương Tấn cũng dừng lại, đứng đó nhìn cô, lâu sau, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vưu Châu Châu, đừng tức giận.”
Vưu Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531262/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.