Bắc Kinh đang là tám giờ tối, thì Toronto là tám giờ sáng, Yu Vưu Châu Châu mới ngủ dậy. Cô quay đầu nhìn qua, Lương Tấn không ở bên cạnh, ngước lên một chút, cô thấy Lương Tấn đang đứng bên cửa sổ, đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Cô lặng lẽ vén chăn, đi ra khỏi giường, từ phía sau ôm lấy Lương Tấn. Cô nghe thấy anh đang nói tiếng Ý. Cô đưa đầu ra phía trước, tò mò hỏi nhỏ, “Anh đang gọi với ai vậy?” Giọng nói có chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy.
Lương Tấn cúi đầu, nói với Vưu Châu Châu hai chữ bằng môi.
Ông nội. Vưu Châu Châu vốn đã biết nhìn khẩu hình miệng, từ đơn giản như vậy tất nhiên thoáng đã nhìn ra. Lương Tấn đang nói chuyện điện thoại với ông nội của anh.
Vưu Châu Châu rút đầu lại, toàn bộ cơ thể đều áp vào người của Lương Tấn. Lại nghe Lương Tấn nói bằng tiếng Ả Rập, nói hai câu, lại nói bằng tiếng Tây Ban Nha, lúc sau còn đổi sang những ngôn ngữ khác. Anh rất tự nhiên khi thay đổi ngôn ngữ.
Vưu Châu Châu rất ngạc nhiên. Chờ Lương Tấn nói xong điện thoại, mới hỏi: “Anh có cần nói quá nhiều ngôn ngữ khi nói chuyện với ông nội của anh như vậy không?”
Lương Tấn quay đầu lại, nói: “Ông nội của anh yêu cầu mỗi lần nói chuyện điện thoại phải dùng mười tám ngôn ngữ để nói với ông.”
“Thật khó cho cơ trưởng Lương ít nói.” Vưu Châu Châu nghĩ thấy buồn cười, lại nói thầm, “Em chỉ có thể nói được mỗi tiếng Anh.”
“Em đang lo lắng chuyện gì?” Lương Tấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-truong-cat-canh-di/1531295/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.