Lục Diệp nhìn Chiến Đình Kiêu đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt nghiêm nghị cơ hồ không cho cự tuyệt, giọng nói càng càng càng cứng nhắc.Được rồi, trời sinh cô là loại đó….sẽ khuất phục trước người có tiền… Được rồi cô còn là một nhan khống.Nhưng là nhan khống cũng có tôn nghiêm được không.“Chiến, Chiến tiên sinh, chúng ta….”Chiến Đình Kiêu như vậy, rốt cuộc là muốn náo thế nào.“Ngày mai tôi sẽ phái người tới thu dọn đồ đạc.” Chiến Đình Kiêu căn bản không cho Lục Diệp cơ hội cự tuyệt, nói xong câu này, anh liền nhẹ nhàng rời đi.Lục Diệp đang muốn đuổi theo cự tuyệt, nhưng Chiến Đình Kiêu lại trực tiếp ra cửa,Cô nhìn bộ dáng này của Chiến Đình Kiêu, trong lòng không khỏi buồn bã.Không, cô mặc kệ.
Cô tuyệt đối không muốn dọn.
Ngày mai cô liền chơi mất tích, xem ai cứng rắn hơn ai.Đêm đó, Lục Diệp thật sớm bắt đầu dụ dỗ bánh bao nhỏ ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô thừa dịp bánh bao nhỏ ngủ say, liền chuẩn bị len lén chạy ra ngoài.Lục Diệp chuẩn bị xong tất cả, cô tỉnh lúc rạng sáng.
Sớm như vậy, sẽ không có người chứ?Nhưng khi cô chuẩn bị len lén chuồn ra ngoài, cửa lại đột nhiên truyền đến âm thanh.Trong lòng Lục Diệp cả kinh, lập tức tới cửa xem.
Mà lúc này, Chiến Vân Kỳ mệt mỏi đứng ở cửa, dưới mắt cậu ta đen một vòng lớn, hơn nữa sau lưng anh ta là một đám vẹ sĩ áo đen.Nhất là, trong tay những vệ sĩ đó lại là cái rương dụng cụ.Đây là muốn làm gì? Là muốn phá hủy phòng cô sao?Lục Diệp khóc không ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-anh-hau-lai-bo-tron/229372/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.