ục Diệp nghĩ hết tất cả cũng không có tìm được đề tài gì thích hợp để nói.Vì thế cứ xấu hổ tẻ ngắt như vậy, lạnh đến nỗi khóc không ra nước mắt.Một lát sau vẫn là bánh bao nhỏ cầm lấy giấy và bút trên bàn trà trước, ghé vào bàn cái gì đó.Trong lòng Lục Diệp vui vẻ, cuối cùng cùng không cần phải tiếp tục nhạt nhẽo nữa.Mà khi cô nhận lấy nhìn lướt qua tờ giấy bánh bao nhỏ đưa qua, lại một lần nữa hộc máu bỏ mình."Teddy???"Thảo nào bánh bao nhỏ vừa vào cửa liền tìm kiếm chung quanh, thì ra là tìm...!chó.Cô phải đặc biệt giải thích như thế nào đây?Sau ba giây im lặng, Lục Diệp buông tờ giấy, mỉm cười nhìn bánh bao nhỏ trả lời, "Mấy ngày nay phải nghĩ ngơi, nên tạm thời đưa chó đi chỗ khác rồi."Cô nói xong câu này, rõ ràng cảm giác Chiến Đình Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái, rồi sau đó lại quét mắt nhìn chữ trên tờ giấy, ý vị thâm trường.Thấy vậy, trong lòng cô không hiểu sao có chút chột dạ.Bánh bao nhỏ gật gật đầu, không, lại khôi phục trạng thái mặt không chút thay đổi.Lục Diệp ở trong lòng chửi má nó, một lớn một nhỏ này tối trời chạy đến đây là để lạnh chết cô, không để cô kịp ăn được miếng lẩu nào sao?Cô vừa định nói, phòng bếp bên kia liền truyền đến tiếng nước sôi "ùng ục", trong không khí tràn ngập mùi thơm mê người.Vừa ngửi thấy mùi bánh bao nhỏ đã nuốt nước miếng, yên lặng quay đầu nhìn phía kia, mắt to đen láy viết rõ ràng hai chữ to "Muốn ăn" thật to.Lục Diệp xấu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-anh-hau-lai-bo-tron/229391/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.